Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau.

Kinh Thành náo động lên một mảnh, người dân cũng xôn xao nghị luận sôi trào.

Thừa Tướng Phủ chỉ trong một đêm liền biến mất, chỉ còn lại một đống lớn tro tàn bị gió cuốn đi, không chỉ có Thừa Tướng Phủ, ngay cả các tửu lâu cửa tiệm danh tiếng dưới tay Liễu Nghị cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, tài sản ngàn vạn nháy mắt đã không còn.

Lời nghị luận như gió cuốn đi, rất nhanh mọi người ai cũng biết, nhất là những người cùng thuyền với Liễu Nghị, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ bản thân sẽ là người tiếp theo.

Hôm nay Thượng Triều Liễu Nghị cáo bệnh nên không đi được.

Long Lân Điện

"Ha ha ha muội muội của trẫm thật tài giỏi, lần này đúng là cắt một miếng thịt lớn trên người lão hồ ly kia rồi, hắn không tức chết mới là lạ!!" Hoàng Đế vỗ vỗ đùi cười lớn trên long ỷ, vừa rồi biết được chuyện này, hắn trên Chiêu Thần Điện đã muốn cười rồi, nhưng phải nhịn làm ra vẻ mặt thương tiếc, bây giờ trở về hắn mới có cơ hội đắc ý.

"Lạc Vương thật biết cách làm người khác đau khổ." Mộ Công Công khi nghe còn muốn đau thay cho Liễu Nghị, Thừa Tướng Phủ căn cơ cả trăm năm và những nơi kinh thương danh tiếng khác chỉ trong một đêm đều bị hủy hết, đúng là một đả kích cực lớn, hắn ta không lâm bệnh nặng cũng uổng.

"Ha ha ha, ngươi đem tin này báo cho Liễu Quý phi, từ ngân khố lấy ra trăm vạn bạc đưa cho nàng." Hoàng Đế thấy cười đã đủ, hắn nhìn Mộ Công Công phất tay.

Mộ Công Công đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.

Hoàng Đế trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, không biết muội muội dùng cách nào để hủy hoại Liễu Nghị mà không thua thiệt?

Muội muội từ khi nào đã trở nên thật lợi hại rồi?

Hắn nhất định phải thỉnh giáo mới được!

Hoàng Cung Lương Đình

Vũ Dạ Ca ngồi ở Lương Đình, trên bàn là bánh ngọt cùng trà, trong tay nàng là một túi thức ăn, thấy cá bơi đến thì lấy ra rải một ít, không khí nơi đây thoải mái thoáng mát, không gian lại yên tĩnh.

"Tỷ tỷ thật có nhã hứng đến đây cho cá ăn nha..."

Vũ Dạ Ca nghe giọng điệu bỡn cợt truyền tới thì cũng biết là ai, nàng không có ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Liễu Quý phi thật rảnh rỗi."

Liễu Linh Nhã y phục đỏ rực từ xa đi đến, dung mạo tinh xảo phản xạ dưới ánh nắng, càng làm cho nàng tôn lên vài phần diễm lệ chói mắt, ngay cả tỳ nữ thái giám xung quanh cũng bị nàng hào quang làm ảm đạm đi mấy phần.

"Ở trong cung thật buồn chán, muốn đi dạo môt chút, cư nhiên không nghĩ đến gặp được tỷ tỷ ở đây." Liễu Linh Nhã đi đến ngồi xuống đối diện Vũ Dạ Ca, cười nói.

Vũ Dạ Ca lúc này đưa túi thức ăn cho Linh Ly, đến giờ mới nhìn đến Liễu Linh Nhã.

"Bản Cung cũng thật ngoài ý muốn."

Linh Ly, Linh Nhạc nhìn nhau, trong lòng khinh bỉ nàng không biết bao nhiêu câu, diễm lệ chói mắt như vậy làm gì? Trong cung có ai cho ngươi câu dẫn sao?

Liễu Linh Nhã nghe nàng nói cũng chỉ cười một tiếng, tự nhiên dùng trà bánh trước mắt, Vũ Dạ Ca cũng không để ý đến nàng mà quay đầu nhìn đàn cá đang bơi tới lui trong hồ nước.

Không khí đang yên tĩnh thì một âm thanh phá tan.

"Minh nhi tham kiến mẫu hậu, Liễu Quý phi..." Lạc Bắc Minh từ xa đi đến nhìn hai người hành lễ.

"Minh nhi lại đây." Vũ Dạ Ca quay đầu, gọi hắn lại.

"Lâu rồi không thấy Minh nhi, càng ngày càng tuấn tú nha..." Liễu Linh Nhã nhìn hắn mỉm cười nói.

"Đa tạ Liễu Quý phi khen ngợi..." Lạc Bắc Minh đi đến ngồi xuống, nghe người kế bên nói thì ngượng ngùng đỏ mặt cảm ơn, Liễu Quý phi dù ngồi cách hắn một khoảng, nhưng hắn vẫn rất e ngại.

"Mấy ngày nay con rất bận sao? Mẫu hậu thấy con ốm đi một ít..." Vũ Dạ Ca nhìn Liễu Linh Nhã cho nàng ánh mắt không hài lòng, rồi quay sang Lạc Bắc Minh quan tâm hỏi.

"Thật sự rất bận, cả Hoàng Thúc sinh bệnh Thần nhi còn không có thời gian đi thăm." Lạc Bắc Minh than thở nói.

"Lạc Vương sinh bệnh?"

"Cái gì? Lạc Vương sinh bệnh?"

Hai nữ nhân liền đồng thanh hỏi, nhưng Vũ Dạ Ca lại không có kích động như Liễu Linh Nhã.

"Thần nhi là nghe Phụ Hoàng nói!" Lạc Bắc Minh bị hai người làm cho giật mình, sau đó gật đầu đáp.

"Bây giờ Lạc Vương như thế nào?" Liễu Linh Nhã lập tức hỏi, trong lòng là nôn nóng sốt ruột.

"Hôm nay Minh nhi không có Thượng Triều nên không có gặp được phụ hoàng hỏi người, nên cũng không rõ, nhưng hai người yên tâm Hoàng Thúc chỉ bị nhiễm phong hàn thôi!" Hắn lắc đầu, từ lúc hắn biết cũng cách mấy ngày rồi, chắc người đã khỏi.

Vũ Dạ Ca nhìn Liễu Linh Nhã thần sắc lo lắng, trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, nhưng cũng trộn lẫn một chút khó chịu khiến nàng mơ hồ.

Trong lúc này, một thái giám gấp gáp chạy đến hành lễ xong liền ở bên lỗ tai Liễu Linh Nhã nói.

Liễu Linh Nhã nghe xong sắc mặt trầm trọng, lập tức đứng dậy vội vã hành lễ rồi rời đi.

Vũ Dạ Ca nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt thâm thúy có điều suy nghĩ.

"Chuẩn bị kiệu!" Liễu Linh Nhã căn dặn nô tài kế bên, nàng muốn xuất cung.

"Vâng chủ tử."

Lạc Vương Phủ

Ngân Vũ trên tay cầm lấy bao hành lý, nàng cảm thấy cũng nên rời khỏi đây rồi, nàng muốn về Ái Lạp điều tra mọi việc, muốn lôi ra chủ mưu đằng sau, muốn trả thù cho huynh trưởng, trả thù cho mình!

Ngân Vũ bước ra cửa liền gặp Lệnh Quân.

"Ngân cô nương muốn không từ mà biệt?" Lệnh Quân chặn lại Ngân Vũ, giương mắt hỏi nàng.

"Dù sao chủ tử đối với cô nương cũng là một tấm chân tình, cô nương nên..." Hắn lại nói.

"Không cần, trong người ta mang kịch độc, nên không thể đi cùng với nàng, trước khi chết ta chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh, trả thù cho huynh trưởng trả thù cho quân Ái Lạp!" Ngân Vũ cắt ngang lời Lệnh Quân, khóe môi câu lên nụ cười chua xót lắc đầu nói.

"Tán Tử chắc chắn có cách giải, cô nương không cần như vậy." Lệnh Quân cúi đầu nói, Tán Tử là một loại kịch độc, mỗi đêm trăng rằm người trúng độc sẽ bị giày xé thân thể không khác gì lăng trì, thuốc giải chỉ có một là cùng một người chung huyết thống quan hệ hoặc cùng người mình yêu quan hệ, lúc đó độc sẽ chuyển qua người kia, và người kia sẽ ngay lập tức chết!

"Ta thà bị kịch độc giày vò chết đi chứ không muốn giao trinh tiết cho một người mình không yêu, hại người vô tội, càng cũng sẽ không để cho người ta yêu vì cứu ta mà chết!" Ngân Vũ hai mắt đỏ lên, kiên định thốt ra từng chữ một.

"Ngân Vũ cô nương..." Lệnh Quân không biết nói gì tiếp, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.

"Chuyển lời với nàng, Ngân Vũ ta không thể!" Ngân Vũ đem một phong thư để vào tay Lệnh Quân, sau đó dứt khoát lướt qua hắn chạy nhanh ra ngoài.

Lạc Bắc Thần đang ở thư phòng ngồi luyện chữ, đã một canh giờ trôi qua nàng vẫn chưa ngừng bút.

"Chủ tử." Lệnh Quân buồn bã từ bên ngoài bước vào khom người.

"Có chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần tư thế vẫn như cũ, môi mấp máy nhẹ giọng hỏi.

"Ngân cô nương đã đi, nhờ thuộc hạ đem cái này giao cho người, cũng chuyển đến người một câu, nàng nói: Ngân Vũ ta không thể!" Lệnh Quân trong tay đem bức thư đưa cho nàng.

"Đã đi bao lâu?" Lạc Bắc Thần bật ngồi dậy nhìn hắn kích động hỏi.

"Đã được nửa giờ."

"Không được, nàng đang trúng độc, trên đường có bao nhiêu nguy hiểm chứ!" Lạc Bắc Thần quát lên, chạy ra ngoài.

Lệnh Quân lập tức kéo nàng lại, nói lớn: "Chủ tử bình tĩnh, nàng bây giờ trong mắt chỉ có hận thù, nhưng độc kéo dài chỉ còn năm năm, dù chủ tử có nhốt nàng lại nàng vẫn sẽ trốn đi, không bằng cho nàng làm những gì nàng muốn, chủ tử cho người bảo hộ trong bóng tối không tốt sao?"

Lạc Bắc Thần rơi nước mắt, ngã khụy xuống dưới, Lệnh Quân nói tiếp: "Đôi khi yêu một người, không nhất thiết phải giữ người đó ở bên cạnh, mà là để cho nàng làm những gì nàng muốn, còn mình ở phía sau ủng hộ nàng."

Lạc Bắc Thần sắc mặt tái nhợt nhìn Lệnh Quân: "Ta và nàng đều có sứ mệnh riêng của bản thân, hai người vốn không nên có bất cứ quan hệ gì, nhưng tạo hóa trêu người để chúng ta ngay lúc này gặp nhau, yêu nhau!"

"Nếu như ta là một người bình thường thì tốt biết mấy..."

Lệnh Quân thấy Lạc Bắc Thần như vậy, cũng chỉ có thể thở dài yên lặng lui ra.

Lạc Bắc Thần dựa vào bàn rơi nước mắt, nàng không biết bản thân nên làm gì bây giờ, nàng chỉ có thể trách bản thân vô dụng, trách bản thân thậm tệ...

Lạc Bắc Thần đem phong thư mở ra, miếng ngọc bội khắc hình phượng hoàng đỏ rực cùng với một tờ giấy với tám chữ: "Hữu duyên vô phận, kiếp sau tương phùng."

Nhìn dòng chữ này, Lạc Bắc Thần ngộ ra: "Nếu ngay cả nữ nhân của mình ngươi cũng không cứu được, thì có tư cách gì cứu chúng sinh thiên hạ!"

Lạc Bắc Thần bừng tỉnh: "Sao có thể bỏ cuộc sớm như vậy, nàng không phải là Lạc Bắc Thần sao? Nhất định sẽ có cách giải, nàng cũng nhất quyết tìm cho ra bằng được!"

"Lạc Bắc Thần ta muốn người sống, dù canh năm hay canh ba Diêm Vương cũng không có quyền mang người đi!!"

"Vũ nhi, chờ ta đến cứu nàng..."

Lạc Bắc Thần cất ngọc bội vào trong một chiếc hộp, mảnh giấy bị nàng nội lực đốt thành tro.

Sau đó, nàng lấy ra bức tranh mình họa mấy ngày trước, nhìn nữ tử bạch y diễm lệ trong tờ giấy, Lạc Bắc Thần câu môi, nâng niu ôm vào lòng.

Ngồi ngốc mấy canh giờ, nàng cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, là một sát thủ điều tất yếu là phải như vậy, chủ động trong mọi việc, không để cho bất cứ cảm xúc nào chi phối!

Chương 16.2: [H Lạc Nhã] Ngoài ý muốn

Màn đêm buông xuống, Hoàng Cung thị vệ canh gác nghiêm ngặt, phía nóc phòng một bóng đen đang chạy như bay đi, nhưng không tạo ra một tiếng động, bóng đen bay lượn một vòng trong cung thì dừng lại phía trên một cung điện, hắn ngồi trên đó nhìn trời, hít sâu một hơi, hắn lấy ra cây tiêu trong người, đưa đến bên môi, một luồng khí truyền vào, mười ngón tay hắn động đậy, tiếng tiêu du dương cất lên truyền đi xa.

"Một khúc tương tư, ta gửi gió ta gửi mây gửi đến nàng

Một lời tình ý, là tình ca là tình ta gửi đến nàng

Một khúc ngân vang, ai lại vì ai mà thương mà nhớ

Một tấm chân tình, vấn vương người cất vang trời mây..."

Phượng Vân Cung

Vũ Dạ Ca đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nên y phục mặc không nhiều, chỉ có lớp trung y mỏng nhìn vào có thể xuyên thấu thấy bên trong.

Bỗng dưng từ bên ngoài truyền vào một khúc nhạc, Vũ Dạ Ca bị tiếng tiêu mang đậm tình ý lôi cuốn theo, nàng âm thầm nghĩ ai mà lại si tình đến như vậy, dùng tiếng tiêu để bày tỏ nỗi lòng...

Nghĩ tới đây Vũ Dạ Ca giật mình, đây là Hoàng Cung, yêu nhau là đại cấm kỵ, nên ai lại có gan lớn như vậy, lại dám thổi tiêu thúc tình giữa đêm khuya?

Nhưng tiếng tiêu này rất nhuần nhuyễn, ngoài Trình Uyển Nhiên và Liễu Linh Nhã nàng không nghĩ ra là ai có khả năng thổi được khúc sầu bi hay đến động lòng người thế này!

Tiếng tiêu như không giảm mà còn ngân vang, cửa bị đẩy ra, một hắc y nhân dựa vào cửa, hắn vẫn như cũ giữ tư thái thổi tiêu.

"Ai?" Vũ Dạ Ca giật mình hô lên, do chỉ mơ hồ thấy một phần bên mặt nên dù quen thuộc dáng vẻ nàng cũng không thể nghĩ ra được là ai, là ai có lá gan lớn như nam nhân này, nửa đêm đến tẩm cung của nàng.

Lạc Bắc Thần thổi xong khúc tiêu, nàng xoay người chậm rãi bước vào, nhìn Vũ Dạ Ca mặt hiện lên kinh ngạc nói: "Chỉ mới nửa tháng ta không xuất hiện, nàng dường như sắp đem ta quên rồi."

"Ngươi đến đây làm gì?" Vũ Dạ Ca kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng, thật nhanh khoát lên ngoại bào, hai lỗ tai nóng lên trừng mắt hỏi Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần tự tiện đi đến bàn ngồi xuống, sau đó nhìn Vũ Dạ Ca thâm tình nói ra bốn chữ, hai mắt giống như có thể rót ra dịu dàng: "Vì ta nhớ nàng."

Vũ Dạ Ca nghe đến trong lòng đang yên tĩnh bỗng dưng nhấc lên sóng dữ, nàng áp nó xuống, lạnh giọng quát một tiếng: "Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

"Ta tất nhiên biết, nhưng nàng không cần phải lạnh lùng như vậy, chỉ khiến người ta đau lòng hơn thôi." Lạc Bắc Thần đứng dậy đi đến gần Vũ Dạ Ca.

"Ngươi muốn làm gì?" Vũ Dạ Ca vẫn như cũ bất động, ánh mắt chứa đầy hàn ý nhìn Lạc Bắc Thần đi tới gần.

"Ta có thể làm gì?" Lạc Bắc Thần dùng đầu cây tiêu nâng cằm Vũ Dạ Ca, từ trên cao nhìn xuống mặt kề sát mặt nàng, câu môi hỏi ngược lại.

"Nếu ta muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?"

"Bản cung là Hoàng Tẩu của ngươi, Lạc Vương thỉnh tự trọng!" Vũ Dạ Ca mặt giận tái đi, trầm lãnh nói, âm thanh mang theo chán ghét cùng xa lạ.

"Hoàng Tẩu hữu danh vô thực sao?" Lạc Bắc Thần nghe nàng nói như vậy dù biết là cái cớ nhưng vẫn chua xót trong lòng, đẩy Vũ Dạ Ca xuống giường, đè lại nàng cười lưu manh hỏi.

"Ngươi..." Vũ Dạ Ca kinh ngạc nhìn Lạc Bắc Thần, sao người này lại biết?

Lạc Bắc Thần không cho Vũ Dạ Ca nói hết, cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi căng mọng đang hé mở.

"Ân..." Vũ Dạ Ca cả kinh, muốn đẩy Lạc Bắc Thần ra nhưng mà không được, nàng hé môi rên rỉ, thành công giúp Lạc Bắc Thần đem đầu lưỡi tiến vào.

Mút đến hai cánh môi nàng sưng đỏ mới nhả ra, Lạc Bắc Thần môi dời xuống bên dưới tham luyến.

"Lạc Bắc Thần! Ngươi nếu dám làm ô uế bản Cung, bản Cung sẽ cắn lưỡi tự sát!!" Vũ Dạ Ca nhắm lại hai mắt, âm thanh không một tia độ ấm vang lên bên tai Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần thân thể run lên, nghe nàng uy hiếp mình, tức giận cắn vào ngực nàng một cái, sau đó đứng dậy ngồi sang một bên trừng trừng nàng mắng: "Lão bà khó tính!"

Vũ Dạ Ca bị đau đến rên một tiếng, tiếp theo nàng kéo lại y phục trên người, rút chủy thủ dưới gối kề vào cổ Lạc Bắc Thần, sắc mặt phủ đầy sát khí.

"Hì hì đao kiếm không có mắt, nàng bình tĩnh." Lạc Bắc Thần rụt cổ, cười lấy lòng nói.

"Ngươi vì sao phải làm như vậy?" Vũ Dạ Ca siết chặt chủy thủ, lanh lãnh hỏi.

Lạc Bắc Thần nghe Vũ Dạ Ca hỏi, khóe môi câu lên cười như đùa như thật hỏi ngược lại: "Nếu ta nói ta thích nàng, nàng có tin không?"

"Tại sao có thể?" Vũ Dạ Ca lên tiếng không tin, nếu Lạc Bắc Thần thích nàng vì sao đến bây giờ mới hành động, lúc trước vì sao không thấy bóng dáng?

Lạc Bắc Thần nói: "Lúc trước ta chưa phải là ta, bây giờ ta đã là ta, ta nói ta thích nàng là chính bản thân ta lúc này."

Vũ Dạ Ca nghe xong như rơi vào sương mù, không thể hiểu được lời của Lạc Bắc Thần, nàng hít một hơi thu hồi chủy thủ, lạnh giọng nói: "Thích hay không thích đều không quan trọng, bản cung chỉ cần biết bản cung là Hoàng Tẩu của ngươi là Hoàng Hậu Lạc Thịnh, ngươi cũng nên biết ngươi là Lạc Vương Lạc Thịnh, là đệ phu của bản cung!"

"Ngươi nên từ bỏ ý định đó đi."

Lạc Bắc Thần nhếch môi cười không để ý, chỉ nói: "Nàng không có quyền cấm ta yêu nàng, cũng không có quyền cấm ta truy nàng, vì trời đã định nàng là của ta!"

"Ngươi có thể đi." Vũ Dạ Ca tức giận, nói xong thân thể dựa vào thành giường mắt nhắm lại, phất tay đuổi người.

"Sau này nàng nên nghỉ ngơi sớm một chút, để ý bản thân hơn, đừng để lúc nào ta cũng thấy nàng mệt mỏi." Lạc Bắc Thần không để ý nàng đuổi mình, mà là nhìn vẻ mệt mỏi của Vũ Dạ Ca, ôn nhu săn sóc nói.

Vũ Dạ Ca nghe được âm thanh mềm mại của Lạc Bắc Thần, nàng lông mi run lên rồi sau đó bình thường lại.

Lạc Bắc Thần in lên trán Vũ Dạ Ca một nụ hôn, mới đứng dậy xoay người ra khỏi phòng.

Vũ Dạ Ca mở mắt ra, ngồi ngẩn người.

Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ mẫu ra, lại còn có một người dùng giọng điệu yêu thương dịu dàng đó đối với nàng...

Lạc Bắc Thần bay lên nóc phòng mà chạy, vô tình đạp trúng mảnh ngói bể tạo ra âm thanh nhỏ, nàng thầm mắng: "Ca ca chết bầm!"

"Ai?" Thị vệ bên dưới phản ứng, nhìn lên thì thấy một bóng đen đang bay trên không, hắn nhìn ra sau lớn tiếng quát: "Có thích khách, mau đuổi theo!"

Tích Nguyệt Cung

Lạc Bắc Thần chạy một lúc không biết tới đâu mà phía sau thị vệ đuổi theo rất nhiều, nàng bay xuống một nơi rất rộng lớn, nhìn xung quanh thì không thấy một tên nô tài nào, nghe tiếng bước chân dồn dập đang tới gần thì dứt khoát dùng khinh công phi như cơn gió chạy trên hành lang, một lúc thì dừng lại mở cửa chạy vào một căn phòng.

"Thích khách đâu?" Bên ngoài ồn ào dồn dập tiếng bước chân, có người lên tiếng hỏi.

"Hắn rõ ràng là chạy hướng này." Một tên nhíu mày nhìn xung quanh nói.

"Không lẽ hắn trốn trong phòng?"

"Mau lục soát!!" Một tên ra lệnh nói.

"Có chuyện gì?" Liễu Linh Nhã từ phía xa đi tới, phía sau là một hàng tỳ nữ thái giám, nàng nhìn thấy phía trước ồn ào lập tức uy nghiêm lên tiếng.

"Tham kiến Liễu Quý phi!" Thị vệ nhìn đến thì đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

"Bẩm Quý phi, có thích khách đột nhập Hoàng Cung, hắn chạy đến hướng này thì biến mất." Một tên trong đó giải thích.

"Lục soát xung quanh xem, không chừng hắn chạy qua bên kia." Liễu Linh Nhã chỉ vào vách tường bên kia nói.

"Vâng." Tên thị vệ cầm đầu đáp, dẫn theo người qua vách tường bên kia tìm kiếm.

"Thì ra nơi này là tẩm Cung của Nhã nhi..." Lạc Bắc Thần thì thầm, nhìn đến người sắp đi đến thì nàng phóng lên trần phòng trốn.

"Bản cung muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui ra hết đi." Liễu Linh Nhã ở ngoài phòng dặn dò xong rồi mở cửa bước vào, nửa ngày bôn ba nàng bây giờ chỉ muốn tắm rửa đi ngủ.

Liễu Linh Nhã sau khi vào phòng liền đi đến sau bình phong.

Lạc Bắc Thần do ở trên cao nên có thể nhìn thấy toàn cảnh phía dưới, nhìn một màn ở sau bình phong thì muốn choáng váng hít thở không thông, khí huyết lại sôi trào lên.

Phịch...

"Aaa..." Liễu Linh Nhã thấy người từ trên trời rớt xuống thì che ngực la lên.

"Đừng la, đừng la, là ta..." Lạc Bắc Thần ngồi dậy chạy đến ôm nàng phóng lên giường, bên tai nàng nhỏ giọng nói.

"Nương nương..." Thị vệ bên ngoài hô lớn.

"Không có gì, chỉ là chuột thôi, lui ra đi." Liễu Linh Nhã nghe nàng nói thì thở phào nhẹ nhõm, sau tấm rèm lời nói vọng ra ngoài.

Một lát sau thị vệ đã đi xa.

"Vương gia là thích khách?" Liễu Linh Nhã nhìn người gần trong gang tấc cười hỏi.

"Hắc hắc..làm thích khách thật thú vị." Lạc Bắc Thần cười nói.

"Sao lại từ trên rớt xuống?" Liễu Linh Nhã nằm trong lòng nàng, tay ôm lấy cổ nàng hỏi.

"Cũng tại ngươi...." Lạc Bắc Thần bây giờ mới để ý hai người đang rất thân mật nhưng cũng không quan tâm mà trừng mắt nói.

"Ta làm gì?" Liễu Linh Nhã ủy khuất.

"Cởi y phục hết để làm gì? Làm hại bản Vương xíu chút nữa làm trò cười cho thiên hạ!" Lạc Bắc Thần liếc nàng ai oán nói.

"Vậy ta chuộc lỗi thế nào?" Liễu Linh Nhã cười rộ lên, tấm thân mềm mại dán lên người nàng yêu mị hỏi.

"Chuộc lỗi thế nào?" Lạc Bắc Thần hít hương vị trên người nàng cười cười.

"Thì như thế này...." Liễu Linh Nhã vừa nói xong thì chủ động hôn nàng, tay cũng bắt đầu mò tới thắt lưng phía dưới cởi bỏ.

Lạc Bắc Thần đổi khách thành chủ mà hôn nàng, tay thì du ngoạn khắp nơi, vuốt ve lưng, rồi dời xuống phía dưới, chỉ mới một chút nóng bỏng không khí xung quanh đã tăng lên.

Kích thích phóng lửa một lúc.

"Ưm...." Liễu Linh Nhã rên khẽ vặn vẹo cả người, phía dưới đã chảy ra nước làm ướt cả trung y của Lạc Bắc Thần.

"Nhã nhi nhạy cảm quá rồi..." Lạc Bắc Thần cười khẽ nói.

"Vương gia xấu xa..." Liễu Linh Nhã hai gò má đỏ ửng kiều diễm, ánh mắt mê ly nhỏ giọng trách.

Lạc Bắc Thần đem nàng để dưới thân, ngắm nhìn một chút cổ ngọc trắng vô hà, hai đồi núi ngạo nghễ đứng thẳng, thật sự chịu không nổi vưu vật dưới thân, môi lập tức hôn xuống cổ nàng, một tay mân mê vòng veo, một tay vuốt ve đại bạch thỏ vừa căng vừa mềm, đầu gối cong lại cọ sát nơi tư mật phía dưới, người dưới thân không ngừng cất lên tiếng rên rỉ.

"...Nhẹ..một chút..aa.."

Lạc Bắc Thần nghe nàng kiều mị nỉ non giống như bị kích thích, điên cuồng mút lấy một bên ngực, bên kia thì nắn đủ hình dạng, phía dưới đầu gối càng dùng sức.

Liễu Linh Nhã ngâm nga, ngực phập phòng lên xuống, mồ hôi ngạch tế xuất ra liên tục.

Cảm nhận người phía dưới run lên, Lạc Bắc Thần xấu xa cho đầu gối dừng lại.

"Nhã nhi khó chịu...Vương gia cho Nhã nhi..." Liễu Linh Nhã đang tràn ngập khoái cảm thì bị khó chịu trướng ở dưới bụng bao lấy, ánh mắt mông lung cầu xin, nũng nịu nói.

"Tiểu yêu tinh..." Lạc Bắc Thần nghe nàng thanh âm, người muốn nhũn ra, tay điểm ở chớp mũi nàng mắng nhẹ, môi đồng thời từ từ dời xuống hôn lên từng tấc da thịt Liễu Linh Nhã.

Đi xuống, đem chân nàng tách ra, nơi huyệt non đỏ nhạt đã nở rộ kiều diễm, ướt át không thể ướt hơn, tay vuốt ve hai đùi non của nàng, mũi đưa đến nơi tư mật hít lấy hương thơm nhàn nhạt.

"Đừng...bẩn.." Liễu Linh Nhã nhìn xuống, lập tức vội vàng khép chân nhẹ giọng nói.

"Ngoan mở ra...không bẩn.." Lạc Bắc Thần ôn nhu lắc đầu, lần nữa tách chân nàng ra, đầu chôn vào đó từ từ tham luyến, mân mê mà mút nhẹ.

"Ưm...hừ.." Liễu Linh Nhã giật bắn người, run rẩy khi nàng quấn lấy hạt đậu, có thể cảm nhận nước trong người nàng bị người kia mút hết.

Nhìn đến lỗ nhỏ âm huyệt, Lạc Bắc Thần một ngụm khí thổi vào, người trên hét một tiếng, bên dưới co thắt một lúc thì trào ra dòng suối trắng nhưng bị nàng một ngụm chậm rãi cho vào cổ họng.

Liễu Linh Nhã xụi lơ, ngực phập phồng lên xuống thở dốc, ánh mắt mơ màng mông lung, cả người như nhũn ra thành nước.

Lạc Bắc Thần dọn sạch thì đưa tay đến âm huyệt tiến vào sâu bên trong, nhìn xuống vưu vật trong lòng cười khẽ: "Đêm nay bản Vương sẽ cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử!" Dứt lời ba ngón tay phía dưới cử động.

"Ưm..." Liễu Linh Nhã cong người rên một tiếng, nâng hông đón lấy từng nhịp ra vào, nhanh có, chậm có, liên tục không dứt.

Lạc Bắc Thần vừa mút ngực nàng vừa cho ra vào bên dưới, từng nhịp từng nhịp đều cho vào sâu bên trong, ba ngón tay luật động không ngừng nghỉ.

"Nhanh nữa...thiếp ra..." Liễu Linh Nhã vừa ngâm nga vừa nói, hông đung đưa theo nhịp.

"Được cho nàng..." Lạc Bắc Thần thương yêu nói, phía dưới ba ngón tay tăng tốc kịch liệt bịâm đ*o nhả ra nuốt vào, đôi lúc móc lên đâm vào điểm mấu chốt khiến người phía dưới một trận run rẩy.

"Ưm..ưm..aa." Liễu Linh Nhã cả người tê dại thống khoái, miệng ngâm nga không tiết tấu kèm theo tiếng thở gấp đầy khiêu gợi câu người.

"Aaa.." Một tiếng hét lớn, cao triều đạt lần hai, Liễu Linh Nhã cũng ngất đi.

Lạc Bắc Thần cảm thấy chưa thỏa mãn, miệng cười xấu xa đem hai chân nàng mở rộng ra tiếp tục công việc của mình.

Trên giường hai cổ thân thể quấn lấy nhau, từng tiếng ngâm nga kiều mị du dương lên xuống chưa bao giờ biến mất, không khí xuân sắc mùi vị ngập tràn.

*******************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.