Hai mươi ngày, đoàn người Lạc Bắc Thần trôi dạt trên con sông lớn, những ngày qua cũng không có chuyện gì to tát xảy ra, mỗi ngày sáng đón bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, đêm thưởng Tinh Nguyệt, nhìn vào thì cho thấy một cuộc sống rất hưởng thụ...
"Sư phụ, chúng ta đến Lưu Cương rồi." Tiểu Nguyệt đứng ở mũi thuyền, nhìn bến cảng đông người phía trước hô lên.
"Con cũng biết nơi này sao?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, xoay người lại hỏi.
"Có nha, con có xem qua bản đồ mà." Tiểu Nguyệt cười nói.
Phía trước có rất nhiều con thuyền neo đậu, thuyền vừa cập bến, Lạc Bắc Thần chậm rãi bước lên cái cầu đá phía trước, sau đó là Tiểu Nguyệt, Độc Tôn, Lệnh Quân ở lại nói với lão nhân, cảm ơn vài câu cho ông thêm một thổi vàng.
Mọi người ở đây đa số là thương gia của hai nước Minh Hòa cùng Chu Thục, ai ai cũng vận cẩm y thượng bào, hình như họ đang rất gấp, bước chân vội vội vàng vàng.
"A Thần, chờ ta." Lâm Luân Kỳ Hạo ở phía sau hô lớn chạy tới, hai mươi ngày dù không thể kết làm bằng hữu, nhưng tên thì không thể không biết đi.
"Ngươi đừng có gọi tên sư phụ tởm như vậy được không? Một A Thần, hai cũng A Thần..." Tiểu Nguyệt thái độ khinh thường quăng đến người phía sau.
"Không liên quan đến ngươi." Lâm Luân Kỳ Hạo liếc nàng nói.
"Chủ tử người ở đây, thuộc hạ sẽ đi mua ngựa." Lệnh Quân tiến lên phía trước, khom người nói.
"Được." Lạc Bắc Thần đáp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467722/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.