Nhạc Nhất Danh vội vàng chạy tới chỗ Lạc Bắc Thần, đem tay áp lên lưng nàng chữa thương, Lâm Luân Nhược Mẫn cũng không ở đứng nhìn mà đi về phía Tuyết Nguyệt.
"Ngài là?" Lạc Bắc Thần cảm nhận trong người truyền đi dòng khí ấm, nàng mở mắt ra, sửng sốt nhìn người phía sau, ánh mắt nghi hoặc.
"Cả sư phụ, ngươi cũng không biết sao?" Nhạc Nhất Danh lên tiếng hờn giận, liếc nhìn đồ đệ của mình.
"...Sư phụ, đồ nhi bái..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ngẩn người một chút, sau đó lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Đừng nhúc nhích, điều hòa chân khí, nếu không sẽ bị phản phệ." Nhạc Nhất Danh mở miệng ngăn cản.
"Ngươi...ngươi..." Tuyết Nguyệt nhìn người đang đi đến thì giật mình, tay run run đưa lên chỉ vào Lâm Luân Nhược Mẫn.
"Nhược Mẫn! Ngươi chưa chết?" Phượng Kính một bên cũng bị dọa, hắn mở to mắt nhìn nữ nhân bạch y đang đi đến kinh hô.
"Các ngươi muốn ta chết lắm sao?" Lâm Luân Nhược Mẫn trừng mắt hai người đang lắp bắp phía dưới, tức giận nói.
Dù vậy, bà cũng ngồi xuống hai tay hai bên, chữa thương cho hai người.
"Thật tốt quá, ngươi vẫn chưa chết, nếu Cát Nhã biết được sẽ vui mừng lắm..." Tuyết Nguyệt vui đến rơi nước mắt, nhìn hai người vui vẻ nói.
"Ta không muốn phá hư hạnh phúc của ca ca và nàng, nên các ngươi đừng nói cho hai người họ biết." Lâm Luân Nhược Mẫn nghe vậy, thần sắc thoáng buồn bã, sâu dưới đáy mắt là khổ sở khó nói, bà lắc đầu căn dặn hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467657/quyen-3-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.