Thời gian chậm rãi trôi qua, bây giờ bầu trời đã bao phủ một màn đêm tĩnh lặng, trên cao hôm nay rất nhiều sao, đặc biệt trăng hôm nay rất tròn, rất sáng, chiếu rọi xuống Kinh Thành một mảnh phế tích đổ bể.
Lạc Bắc Thần vẫn ngồi yên lặng ở nơi này, tấm thân toát ra nhàn nhạt đau thương, nàng ánh mắt mông lung vô định, đáy mắt có vô số ánh sáng lóe lên sau đó hội tụ lại, cảm xúc cứ chập chờn khó nắm bắt, chỉ mới chưa được một ngày mà khuôn mặt của nàng như già đi rất nhiều tuổi, nếu không phải nàng đang hô hấp, thì có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nàng đã chết, cả người vô lực không một chút sinh cơ...
Lạc Bắc Thần trong đầu là những mảnh ký ức vỡ vụn, ít ỏi...
"Bẩm chủ tử, hôm nay Liễu Quý phi vì người trở mặt với Liễu Nghị..."
"Bẩm chủ tử, ba ngày trước Liễu quý phi ôm bức chân dung của người và tự tử..."
"Bẩm chủ tử, hôm qua Liễu Quý phi âm thầm cứu Vũ Hậu từ trong tay Liễu Nghị, còn uy hiếp ông ta, nếu động đến Vũ Hậu nàng sẽ phá hoại kế hoạch của ông..."
"Bẩm chủ tử, hôm qua (ngày giỗ LBT) Liễu Quý phi đứng giữa trời tuyết khóc rất nhiều, nàng còn nói rất nhiều, nói là sẽ giúp ngài bảo vệ Vũ Hậu an toàn, không để cho phụ thân tổn thương người của ngài..."
"Bẩm chủ tử, hai ngày trước Liễu quý phi chắn ám khí ám toán Vũ Hậu, vì cứu Vũ Hậu nàng lâm vào trọng thương, cũng may thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467640/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.