"Tuyết Nguyệt a Tuyết Nguyệt, ngươi có lẽ bây giờ rất hài lòng phải không? Trên thế gian này chỉ duy độc có một mình ngươi, nhẫn tâm giết đi nữ tử mình yêu nhất, nhẫn tâm hết lần này đến lần khác tổn thương nữ tử mình yêu nhất, A ha ha cả đời này ta mong ngươi khi nhớ lại chuyện này có thể an lòng sống trong khoái lạc..." Bầu không khí tang thương lại bị một âm thanh than vãn phá vỡ, nghe ra sao châm biếm, tự giễu như vậy.
Chu Liễm một tay ôm ngực trọng thương khụy trên đất, hắn lau khóe miệng rỉ máu nhìn Tuyết Nguyệt, ánh mắt đầy trào phúng, còn Khương Lỗ phía sau thì mặt mày như tro tàn, ánh mắt nổi lên tơ máu, ẩn chứa cuồn cuộn hận ý.
"Tuyết Nguyệt..." Phượng Kính quỳ gối phía sau, nhìn Tuyết Nguyệt đang vô hồn phía trước thì thào một tiếng.
"Ta giết ngươi trả thù cho chủ thượng!" Khương Lỗ như bộc phát, hắn rống lên rồi nhào tới Tuyết Nguyệt.
Phanh!
Phượng Kính thật nhanh lao ra, một chưởng đón lấy ma trảo, chỉ nghe ầm một tiếng, hai người đồng thời bị uy lực bức lui, trọng thương thân đập mạnh trên đất...
"A Kính, ngươi..." Hàn Cát Nhã giật mình, chạy tới đỡ lấy Phượng Kính lo lắng vỗ lưng hắn, muốn dùng chân khí chữa thương.
"Không cần, ta không sao." Phượng Kính khụ khụ hai tiếng xua tay nói không có gì, tay áo lau đi khóe miệng tơ máu rồi chật vật đứng dậy.
Độc Tôn đám người cùng nữ nhân của Lạc Bắc Thần vội vàng rút kiếm bao vây Chu Liễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467592/quyen-3-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.