Đêm khuya đến, Dạ Phong ngoài trời thổi mạnh khiến đám rừng trúc ở Hậu Viện lay động vang lên âm thanh xào xạc, nguyệt quang trên cao chiếu rọi xuống, soi sáng cả Lạc Vương Phủ, thác nước huyền diệu rầm rộ mà thanh nhã đổ xuống dòng suối bên dưới, làm gợn sóng ánh trăng phản xạ trên mặt nước càng thêm lấp lánh, nhiều cây cỏ kế bên đung đưa dáng sát vào nhau, như đang thì thầm to nhỏ kể về chuyện nhân sinh cuộc đời của chúng, những đóa hoa nở rộ đẹp đẽ dính lên những giọt nước, phản xạ lên tinh nguyệt bạch quang làm khung cảnh thêm lung linh huyền ảo...
Chuông bạc treo trên mái đình, bị gió vô tình cuốn lấy, chiếc chuông đung đưa tạo ra âm thanh trong trẻo mà thanh thúy, tiếng thác chảy, tiếng chuông reo, âm điệu du dương hòa lẫn, dịu êm vô cùng.
Ôn thanh mỹ cảnh hòa hợp, thiên địa nháy mắt hài hòa mà khó tả...
Trên lương đình, một người vận bạch y sống lưng thẳng tắp đang yên tĩnh đứng, hai tay chắp sau lưng, trên người thoát ra một cỗ tao nhã, ngạo nghễ khí chất, nhưng tiềm tàng trong bốn chữ này lại là một cái gì đó nói không thành lời, thâm sâu khó lường, chủ nhân thân thể đôi mắt vẫn luôn nâng lên nhìn về một hướng, nhìn con thác đang vẫn luôn ầm ĩ phía trước, con ngươi như mặt nước giữa trời thu vậy, tĩnh lặng đến không có một tia gợn sóng, dung nhan tuyệt luân, được khắc họa đến tinh xảo của người này, cũng không dư thừa làm ra một chút biểu tình nào.
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467586/quyen-4-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.