Ngự Hoa Viên, Hoàng Cung
Mặt trời đang dần dần lặn xuống, xa xa những vệt sáng đỏ rực trải dài dưới chân trời, ngự hoa viên trăm hoa ủ rũ dưới ánh hoàng hôn...
Lạc Bắc Thần một bộ bạch y đứng thẳng tắp, tấm lưng đơn bạc toát ra nhàn nhạt đau thương, nàng nhìn cảnh sắc xung quanh nhưng vì sao nó cũng giống nàng buồn bã như vậy, nơi này là nơi rất đặc biệt đối với nàng, và hôm nay cũng là một ngày kỷ niệm, Lạc Bắc Thần nhớ năm xưa cũng lúc hoàng hôn thời điểm này, là lần đầu tiên nàng cùng Nhã nhi gặp nhau, cũng vì nao lòng ôm hôn nhau say mê giữa rừng trăm hoa đua nở, một nụ hôn ngoài ý muốn, nhưng lại là thứ thúc đẩy kéo nàng lún sâu vào trầm mê...
Hôm đó, Lạc Bắc Thần rất lúng túng, bề ngoài thì bảo bản thân không nên nghĩ nhiều nhớ tới, nhưng trong lòng lại nao nức ngứa ngáy khó chịu, từ lúc bắt đầu trái tim nàng đã rơi mất nửa nhịp, trong tiềm thức giờ khắc nào cũng tương tư ôn hương nhuyễn ngọc ngày ấy.
Liễu Linh Nhã không như mọi người luôn nghĩ, là yêu nữ hại nước hại dân, là tội nhân thiên cổ, nàng chỉ là muốn che mắt người khác, như một chứng tự bế bài xích người tìm hiểu nàng, bên ngoài là một bờ tường cứng rắn mạnh mẽ yêu cơ, nhưng sâu bên trong là một nữ tử yếu đuối cô độc thân bất do kỷ, nàng luôn mơ về một cuộc sống tiêu dao tự tại cùng người mình yêu sống hạnh phúc một đời, nhưng năm mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467572/quyen-4-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.