Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Ninh Uyển, Tình Hân, Phong Vô Tâm năm năm này bệnh tình không sao đếm hết, dần dần trên mặt chỉ mang theo mất mát đau thương, các nàng tuyệt vọng đến không còn nở nụ cười, tuyệt vọng đến muốn oán hận luôn Lạc Bắc Thần, oán hận người bỏ rơi mẫu tử họ mấy năm trời một tung tích cũng không có!
Còn Vũ Dạ Ca chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều, mỗi ngày đều hôn mê, dù có tỉnh nhưng vô cùng yếu ớt nói chuyện cũng khó khăn..
Vũ Dạ Ca nghĩ, sống đến bây giờ đã là quá sức đối với nàng, nàng chỉ lưu luyến, chỉ mong Lạc Bắc Thần trở về trong những năm qua, nhưng mỗi một lần đều đổi lại là thất vọng sâu tận đáy lòng.
Mỗi ngày nhớ thương là mỗi ngày khổ sở, mỗi ngày trông chờ là mỗi ngày hi vọng, hi vọng rồi lại thất vọng dần dần ấp ủ thành tuyệt vọng...
Tình cảm của ta đối với người mười năm, mười năm qua ta chưa từng hối hận khi yêu người, duy chỉ một điều ta vô cùng nuối tiếc, là chưa chân chính trở thành nữ nhân của người...
Tám đứa trẻ năm nay cũng sáu bảy tuổi, tụi nhỏ ngày ngày không buồn bã thì hỏi phụ thân khi nào trở về.
Phụ thân đi thật sự đã lâu rồi, từ lúc nhỏ đến bây giờ tụi con chưa lần nào thấy người, có phải hay không phụ thân đã quên chúng ta sẽ không trở về nữa, những câu hỏi này luôn là những câu hỏi tám đứa trẻ thường hỏi với mẫu thân mình, nhưng bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467544/quyen-4-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.