Chương trước
Chương sau
"Dạ Ca mẫu thân, người uống thuốc được không? Tụi con muốn thấy người mạnh khỏe..." Trong lúc này, giọng nói mang theo nghẹn ngào của một đứa trẻ vang lên.

"Tam tỷ nói đúng, xin mẫu thân..." Tám đứa trẻ còn lại ở dưới phụ họa mà cầu xin, hai mắt rưng rưng nhìn đáng thương vô cùng.

"Được rồi, được rồi mẫu thân uống thuốc, các con mau đứng dậy đi." Vũ Dạ Ca không nỡ từ chối, nên thở dài đáp ứng.

Tuyết Vô Song cho nữ nhi của mình một ánh mắt tán thưởng, sau đó mỉm cười uy thuốc cho Vũ Dạ Ca, năm nữ nhân còn lại cũng nhẹ nhõm, mấy năm sống chung họ từ lâu đã xem người này là bào tỷ của mình, tin Dạ Ca tỷ tỷ không sống được bao lâu nữa luôn là đả kích trong lòng, mong rằng Quân thần y kia có thể đếp kịp và chữa khỏi cho người.

Ngoại Vực

Qua một thảo nguyên rộng lớn, đám người Bạc Cô Mặc đi sâu vào trong thành, lâu lâu lại có nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn họ nhưng đều bị Lệnh Quân dọa chạy, Bạc Cô Tĩnh Sương trên tay bản đồ nhìn chăm chú rồi đôi khi lại hỏi vài người qua đường.

"Các ngươi hỏi Mê Tình Cốc? Là muốn cầu y Quân tiền bối sao?" Tên phụ nhân đang đi trên đường thì bị người chặn đường hỏi, phụ nhân nghe xong thì hỏi ngược lại.

"Vâng, vâng đúng vậy." Độc Tôn liên tiếp nói phải phải.

"Qua con đường lớn này, rẽ phải đi hai dặm rồi băng qua Mê Tình Cốc là thấy một ngôi làng đơn sơ, đó là nơi Quân tiền bối ở." Phụ nhân nâng tay chỉ về phía trước con đường nói.

Bạc Cô Tĩnh Dương nhét vào tay phụ nhân một viên Dạ Minh Châu nói cảm ơn, sau đó họ liền thi triển khinh công trong tích tắc biến mất vô tung.

Phụ nhân trợn ngược mắt giật mình, thiếu chút nữa Dạ Minh Châu trong tay rơi xuống vỡ, nàng vội vàng đem bỏ vào trong y phục chạy thật nhanh về nhà, nàng nghĩ đám người đó vừa bất phàm lại vừa hào phóng, nàng chỉ mới nói mấy câu mà đổi về một viên ngọc đáng giá một gia sản đâu!

Bạc Cô Mặc đám người một khắc thời gian đã tới Mê Tình Cốc, nhìn mê cốc âm u phía trước cũng không nghĩ nhiều, phi thân lao vút vào trong.

Du lão đang ở trước nhà phơi thuốc, còn Lạc Bắc Thần thì đang được Du Duẫn Nhi thay thuốc đắp trên đôi mắt, miếng vải trắng che khuất hai mắt nàng kéo ra phía sau buộc chặt lại, Du Duẫn Nhi cũng tiện tay sửa gọn gàng lại tóc tai cho Lạc Bắc Thần.

"Ngày mai thuốc sẽ luyện xong, chỉ cần ngươi duy trì đắp thuốc trong vòng vài ngày thì có thể tháo vải." Du lão quay đầu lại nói với Lạc Bắc Thần.

"Quân Y đã biết." Lạc Bắc Thần ôn hòa đáp một tiếng.

"Phụ thân, còn vết sẹo trên mặt Quân Y tỷ tỷ?" Du Duẫn Nhi ở một bên nhìn Lạc Bắc Thần, lại nhìn đến đồ án văn tinh mỹ che đi vết sẹo của nàng thì ngẩng đầu hỏi Du lão.

"Vết thương do Xích Liệt Kiếm gây ra không trị được." Du lão nói.

"Mà không sao, tỷ tỷ mang đồ án văn này càng tôn lên ngũ quan tinh xảo a, lại toát ra vẻ yêu dã thần bí nữa." Du Duẫn Nhi xua tay cười tự hào nói, như người được khen là chính mình vậy.

"Ta cũng không nghĩ vết sẹo trên mặt sẽ khỏi." Lạc Bắc Thần nghe vậy cười khẽ.

Nói xong, Lạc Bắc Thần vuốt ve ngón út tay trái được làm giả bằng sắt, dù không như thật nhưng cũng rất linh hoạt...

"Có người đang tới đây!"

Du Duẫn Nhi còn muốn nói thì thanh âm Du lão vang lên.

Ngay tức khắc, Du lão, Du Duẫn Nhi nâng mắt phóng ra ngoài, còn Lạc Bắc Thần vểnh tai lên nghe không khí dao động.

Không qua hai tức thời gian, phía trước một đám người liền từ hư không hiện ra trước mặt hai người, người người khí độ đều vô cùng bất phàm.

"Du Kinh ca ca? Là ngươi!!"

Bạc Cô Mặc vừa đáp xuống đất mắt liền phóng về phía trước, khi nhìn đến Du lão thì kinh ngạc không thôi.

"Phụ thân, phụ thân..."

Mọi người còn chưa nghe rõ Bạc Cô Mặc tiếng gọi thì Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần như phát hiện được gì, lập tức từ trong lòng Bạc Cô tỷ đệ giãy giụa phóng xuống, chạy như bay vào trong.

Lạc Bắc Thần còn chưa định hình là ai đến thì hai tiếng hô lớn làm nàng ngây người, sau đó là cảm nhận trên ngực nện vào hai cục thịt mềm mại.

"Biểu muội?"

"Chủ tử?"

"Sư phụ?"

Đám người Bạc Cô tỷ đệ, Độc Tôn, Lệnh Quân, Viện Sinh kinh hỉ mở to mắt, thân ảnh như gió lao nhanh vào trong.

"A Mặc đến sớm hơn ta nghĩ, Quân Y bị chấn động ở đầu nên mất đi ký ức, cái này đến muội cứu nàng rồi."

Du Kinh hướng Bạc Cô Mặc mỉm cười, nhìn bà đang xúc động nhìn Lạc Bắc Thần thì nói.

"Muội đã biết!" Bạc Cô Mặc thu liễm tâm tình nhìn Du Kinh nói.

"Các ngươi là ai?" Du Duẫn Nhi bị một màn người phía trước làm hoảng sợ, lắp bắp hỏi.

"Phụ thân là đồ khốn kiếp, phụ thân là đồ xấu xa...Ô Ô..." Hai đứa nhỏ ở trong lòng Lạc Bắc Thần vừa khóc vừa oán giận mắng.

"Các con là nữ nhi của ta sao?" Lạc Bắc Thần bị tiếng khóc làm hồi thần, trong lòng ngũ vị tạp trần do dự hỏi, hai cánh tay vô thức ôm chặt hai nữ nhi vào lòng.

Câu hỏi này thốt lên làm đám người Bạc Cô Tĩnh Sương đi tới sửng sốt, không lẽ lại là mất đi ký ức?

"Phụ thân đáng giận, cả tụi con cũng không nhớ!" Bạc Cô Niệm Thần nghe nàng hỏi, tức giận phồng má lên hai tay dùng sức véo ngực nàng, vừa vặn vừa phát tiết.

Bạc Cô Tình Phong thì lựa chọn nhéo đùi nàng, cho phụ thân quên con, nhéo cho người đau chết!

"Đau...đau, dừng tay đừng nghịch nữa mà...aaa..."

Tiếng la hét cầu xin của ai đó thất thanh vang vọng nơi đây.

Bạc Cô Mặc ngẩng đầu nhìn phụ tử họ chơi đùa thì khóe môi mang ý cười mỹ mãn, bà lại nhìn chất nhi và Độc Tôn giải thích: "Thần nhi mất đi ký ức, tối nay ta sẽ tiến hành châm cứu cho nàng."

Mọi người nghe bà nói vậy thì hiểu ra, ai nấy cũng gật đầu.

Du Duẫn Nhi nhiều lần muốn đi đến bảo hai đứa nhỏ nhẹ tay thôi, nhưng đều bị khí thế của tụi nhỏ dọa bất động, Du Duẫn Nhi phồng hai má ủy khuất nhìn trời, lâu lâu còn ai oán liếc sang ba người họ.

Bạc Cô Mặc ở bên ngoài cùng Du Kinh nói chuyện, hình như là nói về tình trạng của Lạc Bắc Thần, ông đem tất cả đều thuật lại không sót cái gì...

Bạc Cô Mặc một bên lắng nghe, bà tỏ thành ý rất mang ơn Du Kinh, nói muốn đưa phụ tử hai người trở về Trung Nguyên, nhưng Du Kinh lắc đầu ông nói không muốn rời đi nơi này, chỉ nhờ bà dẫn nữ nhi đi, cho nàng đến nơi nàng luôn mong muốn đến nhất.

Bạc Cô Mặc tất nhiên đáp ứng, hai người tán gẫu một canh giờ thì Bạc Cô Mặc nhờ Du Kinh bắt một thang thuốc cho bà, để tối nay cho Lạc Bắc Thần ngâm tẩy kinh mạch...

Hai đứa nhỏ mấy năm oán hận Lạc Bắc Thần, hôm nay thấy nàng tất cả đều tan biến, có thể tìm thấy phụ thân luôn là niềm ao ước của các nàng và thất vị mẫu thân, tình cảm cho người còn không hết chứ lấy đâu ra oán với hận, họ đã lớn cũng có thể hiểu thấu sự bất đắc dĩ mà phụ thân phải mang.

Lạc Bắc Thần hôm nay cười rất nhiều, dù không nhớ rõ ai với ai, nhưng cảm giác thân thuộc là không thể sai, tình cảm trong tim cũng dâng lên thật nhiều khi được ôm hai đứa trẻ.

Lạc Bắc Thần cũng nói chuyện với năm người Độc Tôn và cả Du Duẫn Nhi, kể lại mấy năm nay sự tình...

Tối đến, Lạc Bắc Thần nghe theo người được xưng là mẫu thân mình cởi y phục bước vào mục dũng chứa đầy thuốc đang bốc khói lượn lờ, nàng vừa bước vào cảm giác thoải mái nhẹ như không liền tràn ngập khắp cả người, nghe theo âm thanh chỉ thị bên ngoài nàng nhắm mắt tĩnh thần thả lỏng người đến mức thấp nhất, hai bàn tay đặt lên hai đầu gối ngồi thẳng lưng.

Bạc Cô Mặc trong tay kim châm vút vút ghim vào đầu Lạc Bắc Thần, mi tâm, thái dương, hai bên rồi sau gáy, Bạc Cô Mặc trong tay chân khí cuồn cuộn đưa vào đỉnh đầu Lạc Bắc Thần, mục dũng theo uy lực mà xoay tròn.

Ở bên ngoài trăng sáng chiếu rọi xuống Ngoại Vực làm sáng một vùng.

Bên ngoài phòng, Du Kinh, Độc Tôn, Bạc Cô tỷ đệ, Viện Sinh, Lệnh Quân hai đứa nhỏ và Du Duẫn Nhi đứng chờ đợi, qua một canh giờ họ vẫn đứng yên, ánh mắt mong chờ cánh cửa mau nhanh mở ra.

"Phụ thân với nãi nãi khi nào mới ra?" Bạc Cô Tình Phong ngồi xuống ghế gỗ, nhìn vào cánh cửa hỏi Bạc Cô Tình Phong.

"Sao muội biết được." Bạc Cô Niệm Thần chu mỏ lắc đầu nói không biết.

"Vẫn còn sớm lắm, có lẽ canh tư mới xong, mọi người nghỉ ngơi đi." Du Kinh cảm thấy cứ cho họ đợi như vậy thì không tốt, ông khụ một tiếng rồi nói, sau đó lôi kéo Du Duẫn Nhi đi.

"Du tiên sinh nói đúng, chúng ta nên nghỉ ngơi, mai mới có sức chạy về Lạc Thịnh." Bạc Cô Tĩnh Sương gật đầu cho là đúng, nên nhìn lướt qua từng người nói.

Mọi người gật đầu, Độc Tôn, Lệnh Quân không nói hai lời phóng lên cành cây gần đó nằm, Bạc Cô Tĩnh Dương thì bay lên mái nhà, Bạc Cô Tĩnh Sương cùng hai đứa nhỏ thì ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây.

Bên trong, đã qua hai canh giờ nước thuốc trong veo nay lại chuyển thành màu đen đầy dơ bẩn, Lạc Bắc Thần mặt, trán rỉ đầy mồ hôi, đôi khi nàng rên nhẹ một tiếng vì đau.

Bạc Cô Mặc sắc mặt tương đối không tốt, Lạc Bắc Thần trưởng thành khiến bà kinh ngạc không thôi, nội lực cường đại kinh người, ngay cả bà còn muốn thúc thủ vô sách chống đỡ, nếu không nhờ hai người cùng huyết mạch e là bà đã bị nội lực của nữ nhi phản phệ.

Lạc Bắc Thần ngồi trong mục dũng cũng cảm nhận được cả người tràn đầy tinh lực, chỉ sợ nàng không kiềm chế được mà bùng phát thì nơi đây sẽ thành phế tích mất, vì vậy nên nàng thả lỏng cùng chân khí của mẫu thân hòa hợp.

Đến canh tư, Lạc Bắc Thần cắn răng nhịn đau, tay nắm chặt dùng sức đến hiện lên bắp thịt, trên cổ, trán gân xanh giật giật giăng đầy, mày cau chặt thở gấp liên tục.

"Tĩnh tâm, thả lỏng, để bản thân tự nhiên nhất." Giọng nói của Bạc Cô Mặc phía sau bỗng vang lên, làm Lạc Bắc Thần đang run rẩy bình tĩnh lại không ít.

"Thành!"

Một khắc sau, Bạc Cô Mặc môi khẽ quát một tiếng, hai chưởng áp thẳng vào hai bên đầu Lạc Bắc Thần, kim châm bốc khí theo bốn phương tám hướng vút bay đi.

"Oa..." Lạc Bắc Thần cùng lúc phun ra một ngụm máu đen.

Bên ngoài, đã là hừng đông, gió nổi lên thổi lá cây nghe xào xạc, bên dưới gốc cây hai đứa nhỏ mở ra hai mắt, tiếp theo là Bạc Cô Tĩnh Sương.

Mà ở bàn gỗ, không biết từ lúc nào Du Kinh và Du Duẫn Nhi đã ngồi tại đó, còn thong dong uống trà nóng.

"Nước ở đằng kia, mọi người đi rửa mặt đi." Du Duẫn Nhi tay chỉ thùng nước đằng xa nói.

Bạc Cô Tĩnh Sương liền đáp một tiếng rồi đi theo hướng nàng chỉ. Chỉ có Niệm Thần Tình Phong là không, hai đứa lấy ra đan dược ăn, rồi dùng khăn chuẩn bị sẵn để lau mặt, không qua bao lâu hai đứa tinh thần sảng khoái không giống người mới vừa ngủ thức chút nào.

"Uống." Du Kinh nhìn hai đứa cười ha ha, nâng ly trà lên mời.

Du Duẫn Nhi kinh ngạc, đan dược quý hiếm mà nữ nhi của Quân Y tỷ tỷ ăn như kẹo đường a, đúng là con người giàu có danh tiếng có khác!

Bạc Cô Niệm Thần, Bạc Cô Tình Phong tôn kính cảm ơn Du Kinh, sau đó ngồi xuống đối diện hai người tự rót nước uống.

"Đa tạ Du gia gia đây mấy năm nay chiếu cố phụ thân, Niệm Thần kính ngài!" Bạc Cô Niệm Thần đứng dậy cúi đầu nâng lên ly trà chân thành kính ông.

"Ân nghĩa này Bạc Cô Thị mãi mãi không quên, nếu sau này Du lão lão và tỷ tỷ đây có chuyện muốn nhờ chúng ta nghĩa bất dung từ!" Bạc Cô Tình Phong cũng chân thành như vậy.

"Ha ha ha, không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi." Du Kinh nhìn hai đứa với ánh mắt tràn ngập tán thưởng, ông vuốt râu cười ha ha phất tay nói.

Bạc Cô Niệm Thần, Bạc Cô Tình Phong cười trừ, nâng lên ly trà uống cạn rồi ngồi xuống nghiêm chỉnh.

Du Duẫn Nhi trợn to mắt, nhìn qua nhìn lại hai người, bị đa nhân cách sao, trưa nay còn như hai tiểu hài tử oa trong lòng Quân Y tỷ tỷ, bây giờ nháy mắt hóa thành hai người thành thục khí chất như này, thật đúng là mở rộng tầm mắt, bái phục bái phục!

Bạc Cô Tình Phong nhướng mày nhìn lại Du Duẫn Nhi, còn không quên nháy nháy mắt với nàng, nữ tử này thật lạ hôm nay nhìn bọn họ không dưới chục lần đi, có phải hay không mình vận đào hoa tới, nữ tử này đối với mình nhất kiến chung tình!

Du Duẫn Nhi bị nhìn lại thì giật mình, ngại ngùng đỏ mặt mà cúi đầu, muội muội này thật giống Quân Y tỷ tỷ a, lại còn chủ động hơn nữa, tim nàng cứ đánh thình thịt như sắp rơi ra khỏi lồng ngực rồi...

Du Kinh nhìn mà mày giật giật, nữ nhi đụng trúng khắc tinh rồi sao?

Bạc Cô Niệm Thần ngón trỏ ngưng khí, một giọt nước ngưng đọng từ trong ly bay lên, vút một tiếng phá không lao đi.

Aaaa!

Bỗng dưng một tiếng la hét như sấm vang lên, Độc Tôn ầm một tiếng từ trên cây cao ngã xuống, hai người kia cũng bị chới với ngã theo, vậy là ba người phịch một tiếng nặng nề chất chồng lên nhau.

Du Kinh, Du Duẫn Nhi, và Bạc Cô Tĩnh Sương đang đi đến đều bị làm cho giật mình, Du Kinh liếc mắt nhìn hai đứa trẻ bộ dáng thong dong thì nở nụ cười, còn nhỏ như vậy mà công lực cao đến mức này, đúng là chỉ có Bạc Cô Thị huyết mạch làm được!

"Aa đau quá... các ngươi còn không mau ngồi dậy, đè chết lão tôn rồi!" Độc Tôn bị hai tên phía trên đè bẹp, eo mông lưng đều đau, Độc Tôn la hét quát lên.

"Đang ngủ ngon ngài la lên làm cái gì, suýt nữa ngã chết rồi." Viện Sinh đứng dậy xoa ngực, ngáp một cái ai oán lên tiếng.

"Đúng vậy, tự làm tự chịu chứ còn la hét chúng ta." Lệnh Quân cũng trừng mắt hắn.

"Ta muốn lắm sao, ta còn đang mơ mình tìm được loại độc mới thì bị ai dùng ám khí đánh lén nên ngã được không!" Độc Tôn hừ một tiếng nói lớn.

"Aaa..." Độc Tôn vừa dứt lời thì hắn lại nhảy dựng thét lên.

"Ha ha, Độc thúc thúc hai mông ngài bị thủng hai lỗ nho nhỏ kìa!"

Trong lúc Độc Tôn đang vì bị đánh lén mà vừa chạy vừa la thì âm thanh hả hê đắc ý của Bạc Cô Niệm Thần vang vọng.

Viện Sinh, Lệnh Quân nhìn Độc Tôn hừ một tiếng, rồi giơ lên ngón tay cái nhìn hai đứa nhỏ.

Độc Tôn nghe vậy lập tức che mông, quăng cho hai đứa nhỏ ánh mắt oán giận, giậm chân chạy đi rửa mặt.

Du Duẫn Nhi cảm thấy thật lợi hại, nhìn Bạc Cô Niệm Thần điều khiển giọt nước mà ánh mắt không rời. Bạc Cô Tĩnh Sương thì bất đắc dĩ cười đi đến xoa đầu hai chất nhi.

*********************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.