"Dạ Ca mẫu thân, người uống thuốc được không? Tụi con muốn thấy người mạnh khỏe..." Trong lúc này, giọng nói mang theo nghẹn ngào của một đứa trẻ vang lên.
"Tam tỷ nói đúng, xin mẫu thân..." Tám đứa trẻ còn lại ở dưới phụ họa mà cầu xin, hai mắt rưng rưng nhìn đáng thương vô cùng.
"Được rồi, được rồi mẫu thân uống thuốc, các con mau đứng dậy đi." Vũ Dạ Ca không nỡ từ chối, nên thở dài đáp ứng.
Tuyết Vô Song cho nữ nhi của mình một ánh mắt tán thưởng, sau đó mỉm cười uy thuốc cho Vũ Dạ Ca, năm nữ nhân còn lại cũng nhẹ nhõm, mấy năm sống chung họ từ lâu đã xem người này là bào tỷ của mình, tin Dạ Ca tỷ tỷ không sống được bao lâu nữa luôn là đả kích trong lòng, mong rằng Quân thần y kia có thể đếp kịp và chữa khỏi cho người.
Ngoại Vực
Qua một thảo nguyên rộng lớn, đám người Bạc Cô Mặc đi sâu vào trong thành, lâu lâu lại có nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn họ nhưng đều bị Lệnh Quân dọa chạy, Bạc Cô Tĩnh Sương trên tay bản đồ nhìn chăm chú rồi đôi khi lại hỏi vài người qua đường.
"Các ngươi hỏi Mê Tình Cốc? Là muốn cầu y Quân tiền bối sao?" Tên phụ nhân đang đi trên đường thì bị người chặn đường hỏi, phụ nhân nghe xong thì hỏi ngược lại.
"Vâng, vâng đúng vậy." Độc Tôn liên tiếp nói phải phải.
"Qua con đường lớn này, rẽ phải đi hai dặm rồi băng qua Mê Tình Cốc là thấy một ngôi làng đơn sơ, đó là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467539/quyen-4-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.