Đào nguyên sâu hút như biển, A Vệ dựa vào trí nhớ thủa nhỏ bước từng bước dò dẫm, mắt thấy sắc trời đã tối, chung quanh yên tĩnh không người, chỉ ẩn hiện tiếng chim hót tiêu điều bi ai truyền ra từ giữa rừng.
A Vệ lạnh run ôm lấy bả vai của mình, bỗng nhiên chân vấp phải thứ gì, lảo đảo suýt ngã xuống, thứ kia mềm mềm thịt thịt, nàng lại giẫm thêm một lần nữa, liền phát ra tiếng rên rỉ.
A Vệ vội vàng cúi người túm lấy hắn: “Này, này…”
“A Vệ…” Tiểu Phương chậm rãi mở mắt.
“Ta… Ta đây…”
“Ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi đến nơi, chỉ vì muốn giẫm chết ta sao?”
Gương mặt tròn ngốc nghếch của A Vệ chảy xuống hai hàng nước mắt: “Xin lỗi, là thói quen của ta, trước kia sư huynh sư muội bắt nạt ta, ta nghĩ mọi cách đánh ngã bọn họ rồi, nhất định phải giẫm hai cái mới cảm thấy hả giận.”
Tiểu Phương gắng chịu đau đớn trên miệng vết thương, giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Ta không phải sư huynh sư muội của ngươi, cho nên ngươi không cần sợ hãi, sẽ không có người sau khi đứng lên liền đánh trả ngươi nữa.”
Nước mắt A Vệ chảy càng dữ: “Vì sao muốn tới đây làm loại chuyện này, chẳng phải ngươi nói, muốn ở bên ta, đối xử tốt với ta ư?”
“Bởi vì những kẻ ức hiếp ngươi rất đáng giận, chết một vạn lần cũng không đủ. Hơn nữa chỉ cần về sau khi thấy người khác đối xử tốt với mình, ngươi không còn sợ sệt lùi bước nữa, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-phien-mon-he-liet/3008308/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.