Bên ngoài cửa, cảnh sắc tươi đẹp, A Vệ lấy tay che mặt trời, mỗi lần cảm thấy khổ sở hắn đều nhìn mặt trời, bởi vì bất kể trời mây trời mưa gió to bão tuyết thế nào, sau đó nó vẫn có thể tươi cười ló dạng, không giống như con người, sẽ không lưu lại dấu vết gì hết.
Nhưng có người chặn ánh mặt trời: “A Vệ, ngươi theo Lăng Sắc đi, ta sẽ chuyển Bình Quả tới chăm sóc Tiểu Phương.”
A Vệ ngây người ngẩn ngơ: “Được.”
Bảo công tử sờ sờ đầu hắn: “Không cần đau lòng, không phải lỗi của ngươi.”
Không biết vì sao, rõ ràng không hề đau lòng, rõ ràng đã nói không giận, nhưng nghe xong một câu của Bảo công tử, A Vệ lại yên lặng cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngày hôm sau khi Tiểu Phương tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh trở thành nữ hài tử mang mặt quả táo: “Hở, A Vệ đâu?”
Bình Quả cười khanh khách: “Ngươi nhớ hắn a? Xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi.”
Tiểu Phương âm thầm giật mình: “Các ngươi đưa hắn đi đâu vậy?”
“Bảo công tử cảm thấy ngươi không ưng hắn, giết hắn rồi băm xác cho chó ăn rồi.”
Tiểu Phương ngồi phịch xuống, ngây người trong chốc lát mới cảm thấy mình thất lễ, tuy Bảo công tử có tính thiên vị, nhưng cũng không thể không biết phải trái mà giết người lung tung: “Hắn đổi A Vệ cho Lăng Sắc sao?”
“Chà, ngươi cũng không ngốc nha.”
Tiểu Phương âu sầu nghĩ, hắn vốn không hề ngốc.
Rõ ràng không ngốc, vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-phien-mon-he-liet/3008298/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.