“Hở? Thật sự bất tỉnh?” Tiểu Phương chọc hắn mấy cái.
A Vệ chịu đau để hắn mặc sức chọc loạn, cặp mắt khép chặt, một ngày một đêm rồi, nếu ngất sớm hơn một chút nhất định sẽ bị phát hiện, ngất muộn liền chịu thiệt, hiện tại là thời cơ tốt nhất.
Chỉ cần… chỉ cần chịu nốt đau đớn bị người này hành hạ là tốt rồi.
Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thế mà, ta còn nghĩ đem đồ ăn tới cho ngươi.” Hắn lấy ra một cái bánh hoa quế từ trong áo, cắn một miếng nho nhỏ, “Là do một sư tẩu của chúng ta làm, nàng chính là người đứng đầu đường hội trong thiên hạ, nếu nàng không thích làm đường, cho dù ngươi có trăm vạn lượng hoàng kim cũng không mua được đâu.”
Mùi hương ngọt ngào khác thường lan tỏa khắp không gian, chưa từng ngửi qua mùi đường nào tuyệt vời như vậy.
“Tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi ăn.” Thanh âm của Tiểu Phương còn dễ nghe hơn bình thường, nói bên tai tựa như mệnh lệnh dụ hoặc, khiến cho trái tim người ta không cưỡng được rung động.
A Vệ thật sự không nhịn được, hé mở một mí mắt.
Hắn thấy gương mặt tái nhợt mà tuyệt tú của Tiểu Phương tràn ra mỉm cười đắc ý: “Ái chà chà…” Hắn chậm rãi đứng dậy, “Nếu tỉnh, vậy ngươi liền quỳ tiếp đi.”
A Vệ bi phẫn nghĩ, vì sao mỗi người trên đời này đều ác độc như vậy, xấu xa như vậy, đều phải nghĩ hết cách để ức hiếp hắn.
Trải qua một đêm dài, tựa như phải trải qua bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-phien-mon-he-liet/3008294/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.