Nghiền lá bạc hà thành nước rồi hòa vào trong đường, lại đun sôi dưới nhiệt độ cao, chưa hết thời gian một ly trà nhỏ, mùi thơm ngát liền át hết mùi thuốc, dần dần tràn ngập khắp gian phòng ở.
Vân Bát Nguyệt chờ đường nguội rồi, lấy ngón tay khẽ phết, đưa lên miệng nếm thử.
“Mùi vị thế nào?” Lan Đình Ngọc kéo tay nàng qua, đưa vào miệng mình.
Vân Bát Nguyệt lườm hắn: “Chẳng phải không muốn ăn đồ thừa của ta sao?”
Thật là thù dai. Khó trách phu tử từng nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó chiều chuộng. Lan Đình Ngọc cắn nhẹ lên đầu ngón tay nàng: “Nước miếng có đường đương nhiên sẽ khác.”
Vân Bát Nguyệt kêu đau: “Đáng ghét, lại cắn người.”
Vị ngọt mát của đường tan dần trên đầu lưỡi, mới vào trong miệng, mị mà trong nồng, tiếp theo là mát lạnh cùng hương thơm dục tử dục tiên.
“Thành công, thành công!” Vân Bát Nguyệt vui mừng như điên.
Giấc mộng những năm gần đây rốt cuộc đạt được nhờ một hồi cơ duyên xảo hợp, đường này ngọt ngào tao nhã tuyệt thế, mùi hương đọng lại thật lâu. Nàng tin tưởng, dù thế nào nhất định mình cũng có thể ganh đua cùng các cao thủ khác tại đường hội ở Thập Bát trấn Vân Châu.
Bát Nguyệt cười đến bổ nhào vào lòng Lan Đình Ngọc, bị hắn thuận tay ôm lên.
Bỗng nhiên ngoài cửa có người khẽ gọi: “Lan đại quan, yến tiệc cùng đầu bếp đều đã sẵn sàng. Chỉ là dàn nhạc đón dâu có khó khăn, bởi vì Hồ Nhị thổi kèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-phien-mon-he-liet/3008286/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.