Rượu không thể uống quá nhiều, cơm không thể ăn quá ít, tục nữ câu nào cũng là chân lý.
Vân Bát Nguyệt lắc lư mặt người nọ, xem trái xem phải, rất vừa lòng gật đầu: “Ừm, không tệ, xinh đẹp.”
Loại cảm giác này, thật sự giống câu chuyện đã được lưu truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, ác bá cùng mỹ nữ.
“Vậy ——” Lan Đình Ngọc mỉm cười, “Muốn nhìn kỹ nữa không?”
“Muốn a muốn a.” Vân Bát Nguyệt vui mừng phấn khởi, trên đời này có chuyện tốt như vậy ư, muốn xem liền xem, còn có thể nhìn từ đầu đến cuối.
“Vậy theo ta đi đi.”
“Đi đến chỗ nào?” Vân Bát Nguyệt ngơ ngác, chỉ biết đi theo hắn.
“Đương nhiên là ——” Hắn thở ra bên tai nàng, “Tìm một nơi có thể nhìn cho kỹ.”
Vân Bát Nguyệt một tay giữ lấy tay hắn, sợ hắn chạy trốn, tay kia ôm lỗ tai của mình, thật ngứa, vì sao hắn luôn thích trêu chọc tai của nàng chứ.
Chân trước theo hắn vào khách sạn, cửa sau lưng liền khóa. Một gian phòng ở nho nhỏ, trời nắng nóng, Bát Nguyệt lại uống rượu, chỉ cảm thấy nóng, hơi nóng tỏa khắp người, nhịn không được tùy tiện xé rách quần áo.
Thật chủ động a. Lan Đình Ngọc ngồi ở ghế bát tiên(*) bên cạnh, theo thói quen vuốt cằm, khó trách nữ nhân trong Đông cung đồ không chịu mặc quần áo, mặc rồi sẽ không thể nhìn ra, vốn dĩ người thật càng hấp dẫn hơn.
(*) Ghế bát tiên
images
Nàng đưa lưng về phía hắn, bờ vai tròn mà trắng nõn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-phien-mon-he-liet/3008283/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.