Đem Hotdog và nước ngọt tới chia cho sáu người đàn ông lang thang xong, Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú men theo lối cửa ra của tàu điện ngầm.
Đối với màn đêm Paris mà nói Thời gian cũng chẳng ảnh hưởng gì, dòng người liên tiếp đi qua bên cạnh chúng, tóc nâu, tóc đen, tóc vàng, tóc trắng...
Lối ra của trạm tàu điện ngầm nối tiếp với một quảng trường công cộng, miếng đất gần quảng trường là một công viên trò chơi nhỏ.
Đứng ở giữa quảng trường, Lâm Phức Trăn không nói gì, Liên Gia Chú cũng không nói, không ai nói ra câu ấy: "Đã khuya rồi, bây giờ mình phải về nhà".
Lâm Phức Trăn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua sắc trời, đối với cô bé mà nói màn đêm vẫn chưa đủ sâu, bây giờ cô bé vẫn chưa có ý nghĩ về nhà, thế là cô bé nói với Liên Gia Chú: "Câu không được quá đắc ý, mình thấy việc thuận lợi có lẽ là do may mắn thôi".
"Mình cũng thấy như vậy" Liên Gia Chú cười cười.
Chúng mua hai vé tham gia trò chơi, sau khi chúng tiến vào trò chơi nửa tiếng, bỗng nhiên ghế bay ngừng hoạt động làm cho người ngồi trên ghế bay lớn tiếng gào thét.
Công viên trò chơi chỉ có ba nhân viên quản lý, ba nhân viên quản lý này nhìn khu vực truyền hình cáp sau đó mang sáu đứa trẻ vào phòng an ninh. Thông qua camera họ nhất trí cho rằng người làm hỏng sự vận hành của ghế bay là một trong sáu đứa trẻ này.
Danh sách sáu đứa trẻ thì Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú chiếm hai chỗ.
Ban đầu sáu đứa trẻ đều rất ăn ý mà lấy sự im lặng để đáp lại sự dò hỏi của ba người nhân viên quản lý.
Mãi cho tới khi một người nhân viên quản lý đề cập tới việc báo cảnh sát thì một cái đầu cao nhất trong sáu đứa trẻ đã chỉ tay về phái Liên Gia Chú: "Là cậu ấy làm, cậu ấy hỏi bọn cháu có muốn chơi trò chơi thật sự kích động người ta không, cậu ấy còn nói chúng cháu chỉ cần giúp cậu ấy kéo sự chú ý của nhân viên quản lý đi là được".
Ba đứa trẻ khác cũng trả lời theo.
Mặt của ba nhân viên quản lý đều đổi hướng về phía Liên Gia Chú.
"Nó nói vậy có đúng không?" Người nhân viên quản lý đứng ở giữa hỏi.
Liên Gia Chú lắc đầu: "Cháu không biết vì sao cậu ấy lại nói vậy, đây là lần đầu tiên cháu và bạn cháu tới nơi này chơi, người này nói với bọn cháu là nhà của cậu ấy ở gần đây, nơi này có rất nhiều người biết cậu ấy, cậu ấy hỏi cháu có muốn kết bạn với cậu ấy không. Sau đó không lâu, cậu ấy bắt đầu khen tóc của bạn cháu nhìn đẹp, còn nói cô ấy là kiểu cậu ấy thích, sau đó nữa cậu ấy bảo bạn của cháu đưa điện thoại liên lạc cho cậu ấy".
Khi nói chuyện, Liên Gia Chú liếc mắt nhìn Lâm Phức Trăn. Lâm Phức Trăn cúi thấp đầu xuống, khẽ nói một câu: "Cháu không đáp ứng yêu cầu của cậu ấy, mẹ cháu nói không được cho người lạ số điện thoại".
Liên Gia Chú tiếp lời của cô bé: "Sau khi từ chối yêu cầu của cậu ấy đưa ra, cháu và bạn không tiếp tục chơi cùng bọn họ nữa. Đây là chuyện cháu biết, còn về phần cậu ấy vì sao phải nói như vậy cháu cũng không rõ lắm, nhưng cháu có thể khẳng định một điều là cháu chưa từng làm qua chuyện như vậy. Chú à, chú vẫn nên đem chuyện này cho cảnh sát xử lý đi".
Lời này đã trực tiếp làm cho cậu bé chỉ điểm Liên Gia Chú giơ chân lên.
Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú được rời khỏi phòng an ninh sớm nhất trong sáu đứa trẻ. Ba nhân viên quản lý nhất trí cho rằng đây là do theo đuổi tình yêu không thành dẫn tới trả thù, họ đã gọi điện thoại cho phụ huynh của đám trẻ.
Thằng bé xui xẻo kia kêu khàn cả giọng nhưng nhân viên quản lý vẫn không tin lời của cậu ta, ngoài ra còn nói đứa trẻ làm chứng cho cậu ta có thể bị đánh thành đồng phạm, ngược lại ---
Dưới bầu trời sao, Lâm Phức Trăn xoay mặt qua, nhìn Liên Gia Chú đang sóng vai đi với mình, nhớ tới lời của dì Daisy nói "Đừng đi trêu chọc Liên gia Chú".
Đúng vậy, đây là người không thể trêu chọc.
Lời của đứa trẻ bị giữ lại phòng an ninh đều là nói thật, là Gia Chú tắt đi công tắc của ghế bay. Đứa trẻ đó không nên trêu vào Liên Gia Chú, không nên khoe khoang quan hệ của cậu ta ở vùng này.
Kết quả bị một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn cậu ta dẫn dắt.
Đêm vẫn còn rất dài.
Đi theo dòng người, Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú lên du thuyền.
Du thuyền xuôi theo sông Seine đi về phía ánh đèn rực rỡ. Người ở tầng dưới du thuyền đang uống rượu, nói chuyện phiếm, xem biểu diễn. Người ở tầng trên dựa vào trên rào chắn vừa ngắm phong cảnh vừa chụp hình.
Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú đứng ở mũi thuyền tầng trên của du thuyền, đứng ở mũi thuyền cùng chúng còn có mười mấy nam nữ trẻ tuổi.
Du thuyền đi qua phía dưới chiếc cầu nối dài hai bờ của sông Seine, bóng tối chiếu xuống dưới cầu dừng lại trên mặt của Lâm Phức Trăn, Liên gia Chú nói một câu bên tai cô bé.
Khi Du thuyền đi qua cầu, ánh đèn hai bờ sông Seine sáng rực rỡ, trong ánh đèn rực rỡ cô bé mở to hai mắt nhìn cậu.
Cô nàng theo tầm mắt của cô bé tóc đen mắt đen tìm được tên đầu sỏ, đó là thằng cha nhuộm tóc thành hai kiểu màu, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên làm những chuyện như thế này.
Tay của cô nàng đặt lên trên vai của thằng cha kia: "Này".
Ông anh kia quay đầu lại, vừa nhìn thấy là mỹ nhân thì trên mặt đã vui tới nở hoa.
Giây tiếp theo ---
Âm thanh bàn tay giòn tan làm cho Lâm Phức Trăn không nhịn được muốn che lại hai má của mình.
Cái tát bất ngờ làm cho hai toán người đẩy qua đẩy lại. Những thanh niên Pháp giàu tình cảm vừa nhìn thấy một mỹ nữ bị khi dễ thì cả đám đã xắn tay áo lên.
Khi Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú rời khỏi du thuyền, cô nàng đã lấy được ba trăm Euro tiền phí tổn thất tinh thần bỏ vào túi từ tay cái lão "Quấy rối tình dục" cô ta.
Cái lão bỗng không bị vét sạch hầu bao kia là người xui xẻo thứ ba của tối nay.
Chân đứng trên bến tàu, Lâm Phức Trăn trừng mắt liếc về phía Liên Gia Chú vẫn luôn hỏi han cảm xúc của cô bé thế nào, Liên Gia Chú quay trở lại mặt đất mang nửa non bình đồ uống hắt lên mặt của cô bé.
Đồ uống lưu lại trên mặt của cô bé có lẽ đã bị dính nước miếng của Gia Chú, cái ý nghĩ này làm cho Lâm Phức Trăn liền kéo khăn của Liên Gia Chú, cái khăn Burberry "Caro rất tuyệt" như trong miệng của Liên Gia Chú đã rơi xuống mặt sông Seine.
Tiếng còi vang lên.
Theo âm thanh tiếng còi Lâm Phức Trăn nhìn thấy cảnh sát đi tuần trên bến tàu. Ném đồ ở Sông Seine nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì sẽ bị cưỡng chế thi hành lệnh lao động công ích.
Không hẹn mà gặp, hai bàn tay trong không trung tìm được nhau, mười ngón tay đan chặt, trong từng âm thanh tiếng còi vang lên đón gió đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]