“Chúng ta đã không gặp nhau 7 năm rồi nhỉ”
"ừ, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng đó.”
“Cậu đến bây giờ... vẫn không thay đổi gì nhiều."
Viên cảnh sát ngồi xuống ghế sofa, đối diện với chúng tôi. Ông mỉm cười với nếp nhăn ở khóe mắt thể hiện sự thân thiện nhưng lại khiến người khác không thể đoán được tâm tư thật sự.
“Tôi còn nhớ lúc trước mình phụ trách vụ án mất tích của bố mẹ cậu”
"Em gái cậu lúc đó còn nhỏ xíu." Ông ta giơ tay chỉ đến chỗ cao ngang hông mình.
"Hồi đó tôi mới chỉ là một sĩ quan cảnh sát non nớt. Và kết quả là, cho đến bây giờ vẫn chưa thể làm sáng tỏ vụ án mất tích."
"Sau nhiều năm làm cảnh sát, trong lòng vẫn còn... một điều băn khoăn."
Anh trai tôi thoải mái trò chuyện với người cảnh sát đã kỳ cựu, anh biết cách giao tiếp và thăm dò tâm tư của họ.
“Cảnh sát Vương, lá cờ kia có phải là quà của ông không? Tôi chỉ giúp một chút nhỏ, ông lại đến thăm, thật sự là quá ngại ngùng rồi”.
Anh trai tôi cười tươi, nhưng ánh mắt viên cảnh sát lớn tuổi lại đang chăm chú nhìn anh.
Một lúc lâu sau, ông ta cũng cười.
"Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ bắt Du Trạch và băng nhóm tội phạm liên quan. Vụ án sẽ được xét xử vào tuần sau, nếu cậu quan tâm thì hãy đến nghe."
"Đây, lá cờ này dành cho cậu.”
Ông ta đưa cái lá cờ ra, anh trai với tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-minh/3423312/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.