18/
Tôi cảm thấy mắt mình bị bịt kín bằng 1 miếng vải đen. Khi không thể thấy bất cứ thứ gì, giác quan của con người được giải phóng một cách vô hạn.
Anh gạt mái tóc của tôi ra, chạm vào đầu tôi. Nhẹ nhàng chạm vào tôi bằng các ngón tay chai sạn.
"Anh." Tôi gọi anh ấy.
Anh ấy không đáp lại, mà chỉ cởi nút áo cổ của tôi hướng xuống dưới.
Tôi run rẩy.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve vành tai tôi.
"Ngoan, để anh đo nhiệt độ”
......
"Anh, tại sao lại bịt mắt em?"
Cảm nhận hơi thở của anh ấy, âm thanh rơi bên tai tôi, cảm giác như được nhân lên hàng nghìn lần, tim tôi đập thình thịch.
"Để trừng phạt em."
"......"
“Em đang sốt, anh trai."
Anh kiên nhẫn trói cổ tay tôi, khiến tôi cố gắng theo dõi tiếng nói của anh.
Khi anh nói, tôi chỉ có thể bắt được tiếng ma sát của chăn ga và quần áo, và cảm nhận cổ tay tôi được anh kéo lên, quấn lụa lên xuống trước mặt.
Đau đớn và có chút khó chịu,
Nhưng cũng rất đắng cay, giống như anh trai đối với tôi.
"Anh, em đã sai."
Tôi chỉ có thể cầu xin anh ấy.
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, tôi không rõ anh đang nghĩ gì trong bóng tối. Anh lấy nhiệt kế dưới cánh tay tôi và nhìn vào những con số.
"Em đã sai chỗ nào?"
Tôi nghe thấy anh hỏi tôi.
"Em không nên lừa dối anh."
"Không nên tiếp tục liên lạc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-minh/3423310/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.