1.
“Lục U, khi anh ấy đến, cậu chỉ việc cho thứ này vào ly nước mà anh ấy uống”.
“Anh trai cậu chắc chắn sẽ phòng bị cẩn thận lắm," cô ấy nói tiếp.
"Chỉ cần chờ đợi lúc anh trai cậu ngủ say sau khi uống phải thứ đó, tối nay chúng ta sẽ đưa cậu trốn thoát khỏi đây, được chứ?"
Cô ấy nhẹ nhàng véo véo cổ tay tôi.
Nhưng suy nghĩ của tôi không hề dừng lại ở đó.
Ánh mắt tôi đang dừng trên người đứng sau cô ấy.
Bóng cây hoa hòe lay động.
Anh trai tôi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đang đứng ở cửa nhà.
Trong tay anh cầm một con dao bếp.
Ánh mắt ảm đạm.
Anh đang nhìn chăm chú vào cả hai.
2.
Khi ý thức trở lại, tôi thấy mình ở nhà, thật sự là cảm giác quen thuộc nhưng lại không yên bình chút nào.
Anh trai tôi đã kéo tôi vào trong nhà và đóng cửa lại.
Tay trái anh cầm 1 con dao và dùng tay phải mò mẫm bên cạnh cửa với tay phải.
Có vẻ như anh không tìm thấy sợi dây thừng nào, liền xé chiếc cà vạt của mình ra và dùng nó để trói cổ tay tôi lại.
“Đến chết anh cũng không cho em gặp Du Trạch”
Du Trạch.. đó chính là hôn phu của tôi, và cũng là kẻ vừa dùng thuốc mê làm anh trai tôi ngất xỉu.
Tôi để mặc cho anh trai buộc cổ tay tôi, cột nút thật chặt. Tôi không không ra nước mắt khi nhìn anh buộc cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-minh/3423302/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.