Dưới ánh trăng, một bóng người lướt theo chưởng phong. Thân pháp lẹ làng ít người bì kịp.
Mộ Dung Phục không chờ cho người kia hạ xuống, phi thân nhảy về phía trước, vừa vung chưởng đánh ra, vừa quát hỏi:
- Ai? Sao lại dám trêu cợt công tử gia đây?
Người kia còn lơ lưng trên không, phóng chưởng ra gặp phải chưởng lực Mộ Dung Phục rồi lại lạng người đi ra xa hơn trượng mới hạ xuống.
Nguyên người đó chính là Ðại Luân Minh vương Cưu Ma Trí, quốc sử nước Thổ Phồn.
Cưu Ma Trí cười ha hả nói:
- Rõ ràng công tử đã bức bách nàng phải tự tận, sao còn giở giọng là nàng thoả mãn tâm nguyện? Công tử lấy một bàn tay mà che mắt khắp thiên hạ được ử?
Mộ Dung Phục nói:
- Ðây là việc riêng của ta, ai mượn lão can thiệp vào?
Cưu Ma Trí nói:
- Việc là việc thiên hạ thì người thiên hạ phải can thiệp. Ngươi làm việc thường luân, bại lý mà bảo hoà thượng ta đây ngơ đi được chăng? Huống chi ngươi định làm phò mã nước Tây Hạ, thì không phải là việc riêng nữa rồi.
Mộ Dung Phục hỏi:
- Chẳng lẽ lão làm hoà thượng mà cũng lăm le đi làm phò mã nữa chăng?
Cưu Ma Trí cười khanh khách đáp:
- Ðã làm hoà thượng lại muốn làm phò mã? Có lý nào thế được?
Mộ Dung Phục cười lạt nói:
- Ta biết nước Thổ Phồn vốn có lòng bất lương. Chắc lão lại muốn vị Vương tử nhà lão mà chường mặt ra chứ gì?
Cưu Ma Trí cười hỏi:
- Sao lại bảo bọn ta có lòng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1367040/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.