Quần hùng đã nghe Tiêu Viễn Sơn nói phụ thân Hư Trúc là một vị cao tăng đắc đạo, bây giờ lại thấy Diệp Nhị Nương bảo y thanh danh rất lớn trong võ lâm và có địa vị tối cao. Mấy câu này kết hợp với nhau, ai nấy tự hỏi:
- Chẳng lẽ người đó là một nhà sư có địa vị cao cả tại chùa Thiếu Lâm?
Mọi người đều đưa mắt nhìn khắp các vị lão tăng râu tóc bạc phơ ở chùa này?
Bỗng nghe Huyền Từ phương trượng lên tiếng:
- Ðức Phật từ bi! Bần tăng đã gây nên nghiệt nhân nên phải chịu nghiệt quả. Hư Trúc! Ngươi lại đây!
Hư Trúc chạy lại trước mặt phương trượng quỳ xuống.
Huyền Từ ngắm tướng mạo y hồi lâu rồi đưa tay ra khẽ vỗ vào đỉnh đầu y nói:
- Ngươi đã ở trong chùa hai mươi bốn năm thế mà thuỷ chung ta vẫn không hay. Ngươi chính là con ta!
Huyền Từ vừa thốt ra câu này, quần tăng và quần hùng nhốn nháo cả lên. Ai cũng ra chiều kinh dị, hãi hùng. Người căm hờn kẻ khinh mạn. Lại có một số lộ vẻ bi thương, mỗi người có một cảm xúc riêng.
Huyền Từ phương trượng đạo cao, đức trọng. Ðã là người võ lâm, chẳng ai không ngưỡng mộ. Ngờ đâu bật ra việc này khiến ai nấy đều sửng sốt.
Tiếng người huyên náo bàn tán chừng nửa giờ rồi lắng xuống.
Huyền Từ lại lên tiếng bằng một giọng nói trầm tĩnh:
- Tiêu thí chủ! Thí chủ cùng lệnh lang xa cách nhau ba mươi năm trời tuy không thấy mặt nhau nhưng còn được biết tung tích của đứa con yêu quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1367025/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.