Hư Trúc thấy quần tăng bi phẫn buồn rầu, bản tự gặp phải một kiếp nạn trọng đại, cũng muốn tiến ra nói huỵch toẹt vào mặt Cưu Ma Trí là võ công của hắn không phải tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Nhưng y đã ở chùa Thiếu Lâm hai mươi năm trời chưa dám nói một câu nào với người trên, huống chi nay lại ở nơi đại điện thâm nghiêm này, dù miệng y có muốn nói ra nhưng lưỡi lại rụt vào.
Hư Trúc còn đang băn khoăn, bỗng nghe Cưu Ma Trí lại lên tiếng:
- Phương trượng đã nói thế tức là nhìn nhận bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của quý phái thiệt tình không phải do quý phái sáng lập ra. Thế thì chữ tuyệt nên đổi lại.
Huyền Từ lòng đau như dao cắt, lẳng lặng không nói gì.
Một vị lão tăng thân hình cao lớn hằn học lên tiếng:
- Quốc sư đã chiếm được thượng phong, phương trượng bản tự cũng để cho nhà sư Thiên Trúc được tự do rời khỏi nơi đây, sao quốc sư còn đẩy mãi người ta vào bước đường cùng, không nể mặt chút nào?
Cưu Ma Trí mỉm cười nói:
- Ðây bất quá là tiểu tăng xin phương trượng ứng cho một lời để tiện truyền bá cho các giới võ lâm đồng đạo khắp thiên hạ biết mà thôi. Theo ý kiến của tiểu tăng thì nay nên giải tán chùa Thiếu Lâm. Các vị cao tăng sẽ chia đi gia nhập vào các chùa Thanh Lương , làm chốn an thân để theo đuổi bước tiền trình, chẳng hơn giữ lấy cái hư danh là đệ tử chùa Thiếu Lâm để cầu an ư?
Cưu Ma Trí vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1367012/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.