Ðinh Xuân Thu hỏi: - Ðám Hồ tăng này chết cả chưa? Ngươi lại sờ mũi chúng xem còn thở không? Du Thản Chi dạ một tiếng rồi cuối xuống để tay lên mũi một nhà sư thì chỉ thấy lạnh ngắt. Nhà sư này đã chết tự bao giờ. Gã lại xem nhà sư khác thì cũng tắt hơi rồi. Gã nói: - Họ chết hết cả rồi không còn ai thở nữa. Gã vừa nói vừa đứng thẳng người lên nhìn vẻ mặt mọi người nhâng nhâng nhao nháo, ra chiều giễu mình. Gã chẳng hiểu ra sao lại nhắc câu vừa nói: - Họ chết cả rồi không còn thở nữa. Du Thản Chi thấy bộ mặt nửa ra khinh khỉnh, nửa ra giễu cợt bọn đồ đệ phái Tinh Tú mỗi lúc một tiêu tan để thay dần dần vào những nét mặt kinh dị. Ðinh Xuân Thu nói: - Ngươi coi lại lần nữa xem các nhà sư này còn có thể cứu vãn được nữa không? Du Thản Chi đáp: - Vâng. Rồi gã đi xem xét cẩn thận hết cả mười sáu vị Hồ tăng lại một lần nữa. Ðoạn gã lắc đầu nói: - Bọn họ chết hết rồi không còn thể nào cứu vãn được nữa. Công lực của lão tiên sinh thật là ghê gớm! Ðinh Xuân Thu cười lạt nói: - Bản lãnh chống chất độc của ngươi mới là lợi hại. Du Thản Chi lấy làm kỳ hỏi: - Lão tiên sinh bảo... tôi có bản lãnh... tôi có bản lãnh... gì để chống lại chất độc? Ðinh Xuân Thu ngửa mặt lên trời cả cười nói: - Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm! Ta xem da dẻ và thanh âm ngươi nói thì biết ngươi còn nhỏ tuổi lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]