A Tử nói:
- Ồ! Thong thả đã, chờ tôi một chút.
Kiều Phong dừng bước, quay lại hỏi:
- Cô đi đâu bây giờ? Phải chăng tìm về chỗ sư phụ?
A Tử đáp:
- Không, hiện giờ tôi chưa dám về với sư phụ tôi.
Kiều Phong ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao cô không dám về? Chắc lại gây ra tai vạ gì nữa rồi à?
A Tử đáp:
- Có gây ra tai vạ gì đâu? Tôi lấy của sư phụ tôi một bộ sách, giờ trở về người đoạt lại mất. Tôi phải tìm một nơi luyện xong mới về. Lúc đó sư phụ có lấy lại sách cũng không cần nữa.
Kiều Phong hỏi:
- Phải chăng là sách luyện võ? Ðã là tình thầy trò sao cô không hỏi xin, làm gì mà người chả cho? Vả lại cô tự luyện lấy, nhất định có nhiều chỗ mình không hiểu rõ. Sao bằng sư phụ ở bên chỉ điểm cho chẳng hay hơn ư?
A Tử bĩu môi đáp:
- Sư phụ đã biểu không cho rồi, năn nỉ cũng bằng vô ích.
Kiều Phong đối với cô bé tính nết giảo quyệt này vốn dĩ không ưa. Ông cự tuyệt:
- Thế bây giờ cô muốn làm gì thì làm hay đi đâu thì đi. Tôi không dính líu gì đến cô nữa.
A Tử hỏi:
- Bây giờ ông đi đâu?
Kiều Phong đưa mắt nhìn mấy gian phòng ốc trong Mã phủ lửa cháy ngất trời, thở dài nói:
- Tôi toan đi rửa hận, nhưng không biết kẻ thù là ai. Thế là suốt đời tôi trên cõi thế gian này, đành ôm mối hận ngàn thu, không còn bao giờ trả được nữa!
A Tử nói:
- À!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1366945/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.