Ngọc Yến nói:
- Trời đang mưa như tầm như tã, đại ca cho tôi xuống ngựa vào trong nhà rồi sẽ hay.
Ðoàn Dự dậm chân, nói:
- Chết chưa! Tôi thật hồ đồ quá!
Vương Ngọc Yến mỉm cười, nghĩ thầm: - "Ngươi quả là một gã hồ đồ".
Ðoàn Dự nhìn nàng mỉm cười, mê mẩn tâm thần suýt nữa lại quên cả mở cửa trại. Chàng hấp tấp vào đẩy cửa rồi quay trở ra đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng mắt vẫn không ngớp nét mặt kiều diễm của nàng, không để ý đến bên cửa trại có rãnh nước. Chân trái chàng bước vào, vừa kịp kêu lên một tiếng, người đã tụt xuống rãnh bùn lầy, mặt mũi chân tay lấm bê bết.
Chàng hỏi Vương Ngọc Yến:
- Thôi chết tôi rồi! Cô nương có việc gì không?
Ngọc Yến nói:
- Ðáng lý tôi hỏi đại ca có việc gì không thì phải. Ðại ca ngã có đau không?
Ðoàn Dự thấy nàng quan tâm đến mình thì mừng rỡ vô cùng, đáp:
- Không sao! Không sao! Dù có té bị đau một chút cũng không sao.
Chàng đưa tay đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng trông thấy tay dơ bẩn vội rụt lại, nói:
- Không được! Ðể tôi rửa sạch rồi sẽ đỡ cô nương xuống.
Ngọc Yến thở dài, nói:
- Ðại ca thật là lẩn thẩn như đàn bà, người tôi ướt hết rồi, đại ca dù có dính bùn phỏng có can hệ gì!
Ðoàn Dự nói:
- Tôi làm ăn luộm thuộm quá, không biết hầu hạ cô nương.
Thế rồi chàng ra suối rửa tay, xong mới đỡ Vương Ngọc Yến xuống ngựa bước vào nhà. Hai người thấy cối gạo, chày đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1366916/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.