Lục Yến đã chết!
Đối lập với xa hoa trụy lạc ngoài kia, trong hậu viện tối đen một mảng, phút chốc Mặc Liên không biết phải làm thế nào. Xác của Lục Yến vẫn còn đang ở trên giường hắn, máu đỏ dính trên chăn của hắn, một tình huống thật đáng sợ, khiến Mặc Liên sợ đến ngây ngẩn cả người. Trước nay, Mặc Liên vẫn tự coi mình là con người luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt tình, tàn nhẫn, cái gì cần phải làm thì phải làm, cái gì nên làm thì sẽ làm. Lúc này, đáng ra là phải vứt cái xác này đi, vứt đi đâu cũng được, rồi làm như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, tiếp tục dùng số tiền của Lục Yến mà sống. Thế mới là chuyện mà hắn, Mặc Liên sẽ làm. Nhưng Mặc Liên lại không ra tay được.
Ngồi im lặng một lúc lâu, chuyện đầu tiên mà Mặc Liên thấy cần phải làm là giãy tay ra khỏi bàn tay của Lục Yến đang nắm chặt, bàn tay Lục Yến đã mất sự sống buông thong xuống, hoàn toàn không có động tĩnh. Hắn khẽ cười tự giễu mà chính hắn cũng không nhận thức được, trong nụ cười đó có mấy phần thê lương.
“Ngươi xem, ngươi cũng có ngày hôm nay. Bàn tay từng vẽ tranh, đánh đàn, giờ thành dạng gì rồi?!”
Mặc Liên đứng dậy, trước khi đi còn kéo chăn cho Lục Yến đang nằm trên giường. Khẽ yên lặng, đi ra cửa, lại nhìn Lục Yến lần cuối, cười thật dịu dàng.
“Ta đi đây, cũng chẳng thể ở cùng một cái xác được. Đêm nay ngươi cứ ở lại, ngày mai, ta sẽ tìm cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-luc/6168/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.