Tôi giải thích với Trần Cẩn Ngôn, nói tôi không bị thương tích gì, không cần "chăm sóc". Phản ứng duy nhất của Trần Cẩn Ngôn chính là không có phản ứng gì, cánh tay anh trói lại bả vai tôi cứng ngắc đến nỗi giống như sắt thép, thế nhưng đặt ở trên người tôi lại không dùng sức lực gì.
Tôi ở trong lòng thở dài. Trần Cẩn Ngôn chính là một người như vậy, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, lại cảm thấy chuyện gì cũng là trách nhiệm của anh. Tuy rằng điểm này cũng là một trong những lý do tôi thích anh.
Thật bất hạnh, cho dù tôi đã cố hết sức gạch bỏ ba chữ Trần Cẩn Ngôn ra khỏi list của mình, thế nhưng đến hôm nay mới phát hiện đó chẳng qua chỉ một cách lừa mình dối người. Mặc kệ có bao nhiêu thứ mà tôi muốn, thứ tôi muốn nắm giữ được nhất nhất, vẫn là người trước mắt này.
Anh vẫn duy trì một tư thế buồn cười như vậy mở cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài cho tôi, đỡ tôi ngồi vào, động tác có thể gọi là cẩn thận từng li từng tí. Làm xong những việc này rồi anh lại cúi người định giúp tôi gắn đai an toàn, tôi thật sự nhịn không được, duỗi tay ngăn cản anh: "Anh không cần, như vậy. Em thật sự không có việc gì, hahaha..."
Nụ cười của tôi ngưng đọng lại. Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn cúi đầu, tôi không thấy rõ sắc mặt của anh, tuy vậy tư thế của anh thoạt trông dịu ngoan lại kháng cự, hai bàn tay nắm chặt.
Tôi buông tay ra. Trần Cẩn Ngôn lúc ngồi thẳng dậy khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-lam-tinh-chung-ta-dang-nghi-dieu-gi/876905/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.