Chương trước
Chương sau
Tôi giải thích với Trần Cẩn Ngôn, nói tôi không bị thương tích gì, không cần "chăm sóc". Phản ứng duy nhất của Trần Cẩn Ngôn chính là không có phản ứng gì, cánh tay anh trói lại bả vai tôi cứng ngắc đến nỗi giống như sắt thép, thế nhưng đặt ở trên người tôi lại không dùng sức lực gì.
Tôi ở trong lòng thở dài. Trần Cẩn Ngôn chính là một người như vậy, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, lại cảm thấy chuyện gì cũng là trách nhiệm của anh. Tuy rằng điểm này cũng là một trong những lý do tôi thích anh.
Thật bất hạnh, cho dù tôi đã cố hết sức gạch bỏ ba chữ Trần Cẩn Ngôn ra khỏi list của mình, thế nhưng đến hôm nay mới phát hiện đó chẳng qua chỉ một cách lừa mình dối người. Mặc kệ có bao nhiêu thứ mà tôi muốn, thứ tôi muốn nắm giữ được nhất nhất, vẫn là người trước mắt này.
Anh vẫn duy trì một tư thế buồn cười như vậy mở cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài cho tôi, đỡ tôi ngồi vào, động tác có thể gọi là cẩn thận từng li từng tí. Làm xong những việc này rồi anh lại cúi người định giúp tôi gắn đai an toàn, tôi thật sự nhịn không được, duỗi tay ngăn cản anh: "Anh không cần, như vậy. Em thật sự không có việc gì, hahaha..."
Nụ cười của tôi ngưng đọng lại. Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn cúi đầu, tôi không thấy rõ sắc mặt của anh, tuy vậy tư thế của anh thoạt trông dịu ngoan lại kháng cự, hai bàn tay nắm chặt.
Tôi buông tay ra. Trần Cẩn Ngôn lúc ngồi thẳng dậy khựng lại một chút, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi gần như sắp chìm đắm trong sự ôn nhu bất thình lình này.
Trần Cẩn Ngôn lúc tức giận không có bất kỳ biểu lộ gì. Anh chỉ có ở thời điểm tay chân luống cuống mới có thể lộ ra ngoài một chút hoảng hốt.
Tôi nhìn hàng lông mày nhăn lại của anh mà nghĩ như vậy. Chuyện này tôi chưa từng nói với anh, đây là bí mật của tôi.
Anh còn có rất nhiều thói quen nhỏ tương tự, chẳng hạn như không thích táo tây đã gọt vỏ, buổi tối trước khi ngủ nhất định phải để một ly nước ở tủ đầu giường, sáng sớm lúc rời giường chăn sẽ luôn kẹp ở giữa hai chân, còn có tửu lượng của anh thực chất không tốt, chỉ có điều uống say cũng sẽ không thất thố, mà cho đến sau khi về đến nhà mới bắt đầu bật mode lải nhải.
Tôi càng nghĩ càng vui vẻ, mím môi cười một cái.
Trần Cẩn Ngôn đưa tôi về nhà anh. Tôi tận lực khuyên bảo anh từ bỏ ý tưởng gọi bác sĩ đến, vừa vào trong nhà liền chui tọt vào phòng tắm.
Tôi đứng ở trước gương săm soi chính mình. Ở trong ấn tượng của mình, tôi đã rất lâu rồi chưa từng chật vật như vậy, tóc tai rũ rượi trên trán, trên mặt còn có chút vết tích nhợt nhạt, tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cũng không buồn kiểm tra nước ấm liền trực tiếp đứng ở ngay dưới vòi hoa sen.
Tôi vừa tỉ mỉ tắm, vừa suy nghĩ về sự tình phát sinh trong hai ngày nay. Cho đến lần thứ ba thoa sữa tắm, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ. Nếu như nói Lý Thành Dụ là tên biến thái, vậy hành động của hắn, bao gồm cả một bức tường đầy ắp ảnh chụp trộm đều giải thích được; nhưng mà chuyện giữa hắn và Lâm San dường như khá là quái dị, theo Lâm San từng nói, Lý Thành Dụ sau khi làm quen với chị kỳ thực cũng không lập tức triển khai theo đuổi chị, thậm chí cũng không hề lấy lòng, mà là sau đó hơn một tháng mới đột nhiên bắt đầu điên cuồng liên lạc với chị, ấy là vì cớ gì? Phụ nữ nhiều như vậy, hắn cho dù không muốn tìm người môn đăng hộ đối, muốn cưới một vị thê tử dễ dàng khống chế làm con rối, cũng không cần thiết cố sống cố chết nhắm vào Lâm San.
Tôi khóa vòi hoa sen, thuận tay cầm lấy một chiếc khăn lông xoa xoa, choàng thêm áo tắm vừa lau tóc vừa đi đi ra ngoài. Trần Cẩn Ngôn thì đang ngồi bên cạnh giường trong phòng ngủ chính gọi điện thoại, vừa trông thấy tôi liền nói một câu "Sẽ liên lạc lại" rồi cúp máy.
Anh đi về phía tôi, đoạt lấy khăn lông lau tóc cho tôi. Chất vải của chiếc khăn rất mềm mại, thao tác của anh cũng nhẹ nhàng, một lát sau tóc sắp khô được một nửa, anh thả chiếc khăn xuống.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Tôi ở trong con ngươi đen láy của anh trông thấy rõ được chính mình. Đôi mắt của Trần Cẩn Ngôn hắc bạch phân minh, lúc nhìn chằm chằm người khác có cảm giác tựa như vòng xoáy mãnh liệt bên dưới mặt hồ tĩnh lặng.
Tôi bị vòng xoáy trong mắt anh hút vào, cảm thấy tình cảnh này không làm một nháy thì quá ư là phí phạm. Tôi đẩy anh một cái, ấn anh tới trên giường, chính mình thuận thế đè lên.
Trần Cẩn Ngôn không có chuẩn bị, lúc bị tôi đẩy lên giường còn sửng sốt một chút, mãi cho đến khi tôi nhào lên người anh, cắn hầu kết của anh, mới tựa như vừa tỉnh giấc chiêm bao. "Em làm gì vậy?" Anh đẩy vai tôi, cứ như thể là một thiếu nữ xuân sắc đôi mươi bị kẻ xấu đòi cưỡng dâm.
Tôi lườm một cái, cưỡi lên bụng dưới của anh, ác liệt mà cọ xát: "Có muốn làm hay không?"
Biểu cảm của anh rơi vào trong mắt tôi, giống như là ăn một đòn cảnh tỉnh -- anh cau mày, bên trong đôi mắt chứa đựng một chút chân tình lạ lẫm mà tôi không kịp phân biệt rõ, thế nhưng tuyệt đối không phải tình dục; tôi khiêu khích trắng trợn như vậy anh cũng hoàn toàn không có phản ứng. Trái tim của tôi lập tức chìm xuống.
Tôi ngồi thẳng dậy, leo xuống từ trên người anh."Quên đi vậy." Tôi nhún vai. Tôi nhặt quần áo từ dưới đất lên, cảm giác mình cần gấp một điếu thuốc ngay bây giờ.
Trần Cẩn Ngôn vào lúc này bỗng nhiên bật dậy đè tôi lên giường, hung ác cởi bỏ áo khoác tôi quăng đi thật xa. Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn khuôn mặt của anh khuếch đại ở trước mắt tôi, "Em muốn đi? Em muốn đi tìm ai?" Anh cắn răng, gằn từng chữ phun ra một câu nói, "Em coi tôi là cái gì? Em bây giờ rời đi, có phải là lại muốn đi quán bar tìm người xa lạ bắt chuyện? Em có thể nào sẽ ở trên đường đột nhiên bị người bắt đi hay không? Em mẹ nó có biết không tôi -- "
- - anh bỗng dưng ôm lấy tôi, đặt cằm lên bờ vai của tôi.
"Tôi cứ như một thằng điên." Anh nói giọng khàn khàn, âm thanh muốn bao nhiêu mỏi mệt có bấy nhiêu mỏi mệt, "Mười hai tiếng, mười hai tiếng tôi không liên lạc được với em. Em biết tôi hối hận bao nhiêu không? Tại sao tôi nghe chuyện em nói lại không đi đón em, tại sao sau khi tiếp điện thoại của em tôi không lập tức phản ứng lại. Nếu như không phải Lâm San vừa vặn ở đó, nói cho tôi biết em nói gì với cô ấy, tôi mẹ nó bây giờ có lẽ đã điên rồi."
"Trần Cẩn Ngôn --" tôi dùng sức đẩy anh dậy, lại ở trong phút chốc anh ngồi dậy bị anh lấy bàn tay che kín đôi mắt.
Bên trong bốn bề tăm tối, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trần Cẩn Ngôn vang lên đứt quãng: "Tôi sớm nên nghĩ đến, từ lúc em hỏi thăm tôi về Lý Thành Dụ đã nên hiểu rõ ràng. Xin lỗi... Tôi quá ngu ngốc, tôi không giữ được em, tôi cũng không bảo vệ được em. Xin lỗi."
Anh dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của tôi: "Xin lỗi."
Tôi duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay anh, sau đó chậm rãi dọc theo cánh tay mò lên trên, bờ vai, cần cổ, lại sờ lên phía trên nữa, cả lòng bàn tay của tôi ướt lạnh. Tôi sửng sốt trong chốc lát, do dự lên tiếng: "Trần, Trần Cẩn Ngôn? Anh khóc?"
Trần Cẩn Ngôn vẫn không dời tay đi, không hề thốt lên một tiếng nào.
Tôi hoảng hồn, nói năng lộn xộn: "Đây không phải là lỗi của anh, có trách thì nên trách em quá bất cẩn... Trần Cẩn Ngôn? Anh, anh đừng khóc."
Tôi dò dẫm dọc theo gò má của anh từ từ hướng lên trên, rốt cuộc bị một giọt chất lỏng nóng hổi đập trúng mu bàn tay.
Trần Cẩn Ngôn ở trong lòng tôi, không có bất kỳ mối liên hệ nào với những từ ngữ như là nước mắt. Người như anh, không nên vì bất cứ chuyện gì mà phiền não, không nên vì bất cứ người nào mà rơi lệ, vậy mà giờ đây anh lại ở trước mặt tôi, không một tiếng động, gần như là đang sợ hãi mà rơi lệ.
Tôi nắm lấy cánh tay của anh đang che mắt tôi, cảm nhận được trái tim của mình đập ầm ầm vang vọng. Trầm tư mất một lúc, tôi mở miệng: "Trần Cẩn Ngôn, anh không cần phải tự trách mình, chuyện lần này thật sự không phải là lỗi của anh. Em muốn, em muốn thương lượng với anh một chuyện."
Tôi ngừng vài giây, nói tiếp: "Trần Cẩn Ngôn, con người của em có rất nhiều khuyết điểm, em tự mình hiểu rõ. Em không có tế bào nghệ thuật gì, ở phương diện thẩm mỹ cũng không hề có thiên phú; không thích uống rượu Tây, còn thích hút thuốc; em không biết nấu cơm, chưa từng rửa bát, chưa từng làm việc nhà; em không biết cách hòa hợp với bạn bè của anh, cũng không hiểu cách làm vui lòng người lớn; em kỳ thực, không hề ôn nhu một chút nào, ngược lại, tính khí của em rất kém cỏi, những lúc tức giận thường hay ăn nói thô tục. Thế nhưng em cũng có rất nhiều ưu điểm. Chẳng hạn như, em rất biết kiếm tiền."
Tôi suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy chính mình dường như cũng chỉ có một cái ưu điểm là biết kiếm tiền, "Hút thuốc cũng có thể cân nhắc từ bỏ, về sau cũng sẽ không đổi xe nhiều lần như vậy nữa. Còn có, em đặc biệt thích anh, em thích anh đã rất nhiều năm."
Cuối cùng tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Cho nên anh, có muốn thích em thử xem thế nào không?"
Lời vừa dứt, âm thanh rơi xuống, tựa như vòi nước nhỏ giọt tí tách ở trong căn phòng yên ắng, toàn bộ căn phòng lập tức chìm vào trong tĩnh lặng.
Ngay đúng lúc tôi chờ rồi lại chờ, chờ đến khi nhịp tim dần trở lại tốc độ bình thường, đến khi cảm thấy chính mình đã dự đoán trước được kết cục, Trần Cẩn Ngôn ôm lấy tôi, ôm thật chặt, một chút khe hở cũng không có.
"Tôi thích em." Trần Cẩn Ngôn nói.
Trái tim anh cũng đang đập thình thịch mạnh mẽ. Trong suốt năm năm qua tới nay, đây là lần đầu tiên tần suất nhịp tim của hai chúng tôi trùng khớp. Tôi ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ sợ giấc mộng đẹp này trong thoáng chốc vỡ vụn.
"Tôi thích em." Anh lặp lại một lần nữa, "Tôi yêu em."
===============================================
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.