Trần Cẩn Ngôn buộc tạp dề loanh quanh ở trong phòng bếp. Tôi đứng ở phía sau, ôm cánh tay nhìn anh.
Không phải tôi không muốn phụ giúp, thế nhưng lòng có thừa mà lực không đủ, chưa tới hai phút đã bị Trần Cẩn Ngôn đuổi ra.
Dây lưng của tạp dề thắt ở ngang hông anh, phác hoạ ra vòng eo nhỏ hẹp gầy gò. Từ bả vai anh cho đến bên hông, đường cong gần như có thể xưng tụng là tinh xảo kỳ diệu, đến mức tôi nhìn mà có chút tâm tư nhảy loạn*.
*nguyên văn:心猿意马(tâm viên ý mã),tâm như con khỉ, ý như con ngựa, nhảy nhót lung tung, dễ dàng thay đổi.
Trần Cẩn Ngôn đối với hoạt động tâm lý của tôi không hề biết gì cả, vẫn cứ đưa lưng về phía tôi. Anh làm tình nhân có thể xưng tụng là không thể soi mói, dáng người vai rộng eo thon, diện mạo cũng bắt mắt; ở trên giường tuy nói là chẳng có kỹ thuật gì, chỉ có thể nói so với đấu đá lung tung tốt hơn một điểm, thế nhưng cũng rất hợp với tôi, lại ở phương diện nấu nướng nghiên cứu rất nhiều --
"Tần Sinh? Em giúp tôi..." Anh đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối diện tầm mắt đang nhìn anh chăm chú của tôi. Tôi có thể nhìn ra bắp thịt toàn thân anh đều thoáng căng thẳng.
"Làm sao vậy?" Tôi hỏi anh.
"Sao em cứ nhìn tôi chằm chằm suốt vậy, làm tôi giật cả mình, " anh tươi cười, "Giúp tôi dọn đĩa ra."
Một bữa cơm tối này ăn đến cũng không tệ lắm, phải nói là một bữa cơm nóng hổi hiếm có mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-lam-tinh-chung-ta-dang-nghi-dieu-gi/248225/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.