Ngày hôm sau tôi nghỉ làm. Lần đầu tiên trong đời.
Lúc tỉnh lại tôi nằm trong lồng ngực của Trần Cẩn Ngôn, cằm anh đặt ở trên đỉnh đầu của tôi, đầu tôi chôn ở trong hõm cổ của anh. Thế này cũng chưa tính là gì, một chân của tôi gác ở trên đùi anh, cánh tay anh vòng qua lưng ôm lấy tôi, lại giống như vô số đêm triền miên trước đây.
Tôi nheo mắt lại nhìn khuôn mặt ngủ say của Trần Cẩn Ngôn, ký ức của tối hôm qua dần dần trở lại trong đầu tôi. Tôi thấy cổ và bả vai của Trần Cẩn Ngôn tràn đầy dấu răng cùng dấu hôn tôi lưu lại, chắc chắn vết tích trên người chính tôi cũng sẽ không thiếu.
Say rượu mất lý trí, ngủ tới vẫn là chồng trước. Đây con mẹ nó gọi là chuyện gì.
Tôi đè nén cơn đau đầu, nhấc chân lên muốn ngồi dậy từ trên người Trần Cẩn Ngôn, không nghĩ tới một động tác nhỏ bé như vậy lại đánh thức anh. Anh đột nhiên mở mắt ra, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị.
Tôi cảm thấy hai chữ "lúng túng" to đùng đã viết ở trên mặt của tôi.
Trần Cẩn Ngôn nhìn tôi trong chốc lát, sau khi tìm về một chút thần trí vươn mình nhìn đồng hồ, nói với tôi: "Làm sao mà em dậy sớm thế? Tôi đã báo với trợ lý của em một tiếng rồi, ngủ tiếp một lát đi."
Nói rồi anh lại áp sát vào tôi, kéo tôi về trong ngực anh.
Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, bị anh cương quyết đè tay chân lại, "Đừng lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-lam-tinh-chung-ta-dang-nghi-dieu-gi/248222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.