Từ sau tiệc sinh nhật của ông nội Trần Cẩn Ngôn, tôi đã chừng mấy ngày không nhìn thấy anh. Tôi vốn dĩ muốn mượn cơ hội này bình tĩnh lại một chút, nỗ lực xóa đi cơn trống ngực khó có thể gọi tên đột ngột dâng lên ngày đó, nhưng mà Trần Cẩn Ngôn cũng không hề cho tôi cơ hội này.
Tôi nhìn thông báo nhắc nhở cuộc gọi từ Trần Cẩn Ngôn trên điện thoại di động, khắc chế chính mình không ném văng điện thoại đi.
Trần Cẩn Ngôn không biết uống nhầm thuốc gì, từ ngày đó trở đi liền bắt đầu gọi điện thoại cho tôi không ngừng nghỉ, mỗi ngày mấy cuộc, bất kể mưa gió. Có lúc nói là anh quen biết người phụ trách ở một công ty nào đó, hỏi tôi có muốn đi ăn một bữa cơm hay không; có lúc nói là một chút việc nhỏ vụn vặt, chẳng hạn như hỏi tôi để thuốc dạ dày của anh ở nơi nào, nói nhà hàng xóm mới mua một chú chó Golden Retriever, lại đem con mèo Munchkin đi triệt sản ; thậm chí có lúc chẳng có việc gì, anh cũng sẽ gọi điện thoại đến, hỏi tôi em ăn cơm trưa chưa, buổi tối em phải tăng ca à.
Đến cuối cùng tôi thật sự là không muốn để ý đến anh, lại không quá tiện trực tiếp nói với anh là đừng tiếp tục gọi điện thoại đến, cho nên tôi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, không thèm quan tâm đến anh. Kết quả anh trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý của tôi. Lúc tôi tiếp đến điện thoại nội bộ của Linda, nghe thấy nội dung thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-lam-tinh-chung-ta-dang-nghi-dieu-gi/248220/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.