*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư duy của Trần Cẩn Ngôn quá rõ ràng, cho dù giận dữ đến mức nào cũng đều có thể liệt kệ ra một, hai, ba cái gạch đầu dòng cho người đối diện, cùng tôi là hai thái cực. Tôi nổi giận lên toàn thân đều lạnh lẽo, chỉ cái đầu toả nhiệt.
Trên đường đưa tôi đi làm, Trần Cẩn Ngôn hỏi tôi cuối tuần này có rảnh rỗi hay không, tôi nghĩ rồi muốn nói cho anh biết tôi đây phải hỏi qua trợ lý của tôi đã.
"Anh có việc gì à?"
"Ông nội tôi tuần này tổ chức sinh nhật, mời em qua ăn tối."
Tôi hơi kinh ngạc: "Anh không nói cho người nhà anh biết sao?"
Anh phảng phất như nghẹn lại một hơi, nín trong chốc lát rồi nói: "Ông lớn tuổi rồi."
Người nhà Trần Cẩn Ngôn ai nấy giống nhau như đúc, đôi mắt của mỗi người đều mọc ở trên đỉnh đầu, người duy nhất làm tôi cảm thấy đáng yêu cũng chỉ có ông nội anh. Ông lão lúc còn trẻ từng đi quân đội, tham gia đánh giặc, đến lúc già vẫn được người ta hô to một tiếng "tư lệnh", số lượng huân chương được trao tặng cả đời có thể treo đầy trước ngực, thế nhưng dưới góc nhìn của tôi cũng chỉ là một ông lão luôn thích kể chuyện năm xưa anh dũng quả cảm mà thôi. Tôi đối với những loại cờ khác một chữ cũng không biết, trùng hợp thay đối với cờ Lục Quân từng có thời gian nghiên cứu qua, bởi vậy mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-lam-tinh-chung-ta-dang-nghi-dieu-gi/248217/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.