Trước khi vào trong, bên tai hán tử vang vảng giọng nói phiêu dật hư không của Phan Ngọc: 
- Vẫn quên chưa giới thiệu, tại hạ họ Lương, tên Phan Ngọc, tiểu muội gọi Mộc Tranh. Không biết quý danh của đại hiệp là gì? 
- Ha ha ha Đại trượng phu đi không đổi họ, đánh không đổi tên, Hồng Thiên Trú. 
Mộc Tranh vui vẻ vì tính tình hào sảng của hán tử, nàng hai mắt đảo qua, cười tươi hỏi: 
- Không biết đại hiệp là con thứ mấy trong nhà? 
- A.. Ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không huynh đệ tỷ muội, chỉ độc một sư phụ dạy ta võ nghệ. Muội tử hỏi cái này làm gì? – Hán tử Thiên Trú không hiểu hỏi. 
- Ô.. Vậy người không ngại ta gọi một tiếng Đại ca chứ? – Mộc Tranh mỉm cười hỏi lại. 
- Được chứ. Thiên Trú ta rất sẵn lòng. 
Hán tử cười ngoác cả mồm, trời mới biết hai mươi năm sống trên đời, ngoài sư phụ mặt lạnh thấy đầu không thấy đuôi kia ra, hắn nào có quen biết ai, chỉ có đối thủ bại dưới đao hắn, hận không thể phanh thây hắn, chứ đừng nói đến huynh đệ, bằng hữu. Tính tình thô bạo của hắn, nào ai thèm kết giao đây chứ. Hôm nay không những quen biết, còn làm Đại ca của người ta, đùa chắc, là thiên tài cả đấy. Không cười to mới lạ đi. 
Mộc Tranh hài lòng, quay nhẹ đầu sang Phan Ngọc nói: 
- Vậy Tam ca, từ nay ba người chúng ta là huynh muội kết nghĩa, được không? 
Phan Ngọc lạnh lùng xa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-khong-chi-da/2979050/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.