Đến khi vào bên trong, ngồi xuống uống hớp trà, hai nha hoàn là Mạnh Kha và Mạnh Nghĩa giúp nàng dọn trà nước, trải giường nệm, nàng cười cười bảo cứ để đó từ từ làm, nếu có việc gì gấp cứ đi làm, không cần phải cứ ở đây với nàng.
Hai nàng Mạnh nghe liền hiểu cô nương muốn ở riêng với Hi Văn đang kè kè theo sau, vội ra ngoài sân quét dọn. Thấy vậy, Mộc Tranh tủm tỉm khen ngợi hai nàng thông minh, liền kéo tay Hi Văn ngồi xuống ghế bên cạnh, tít mắt hỏi:
- Mỹ nhân tỷ tỷ còn nhớ muội không?
Hi Văn giật mình, từ lúc xuất hiện với chủ thượng ở mảnh rừng phía sau học viện Khánh Việt, nàng liền biết tiểu cô nương hồng y xinh xắn này chính là người đã cứu nàng khỏi Mãng Xà tinh năm đó. Nàng cười nói:
- Đương nhiên nhớ, lâu ngày không gặp. Muội vẫn khỏe chứ?
- Hả? Muội sao? Khỏe lắm, tỷ xem.
Nói rồi Mộc Tranh đứng dậy, vội xoay hai vòng chứng tỏ bản thân vẫn an hảo. Nhìn đối phương buồn buồn nhìn mình, Mộc Tranh không nỡ, nàng chính là không thể để người đẹp như vậy ưu phiền được.
- Ngày đó vì cứu ta mà muội gặp nguy hiểm, ta đã rất lo lắng tự trách. Hôm nay gặp lại muội, cũng xem như ta đã bỏ được gánh nặng cả năm nay. Đa tạ muội. Thật sự cảm tạ muội rất nhiều.
Hi Văn kéo tay Mộc Tranh, ngước nhìn dung nhan xinh xắn đáng yêu, đôi mắt hắc bạch phân minh, lấp lánh đầy trượng nghĩa, nàng đợi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-khong-chi-da/2979017/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.