Ngược lại về nơi đình đài chạm ngọc, buổi sáng ngày tiếp theo, nắng ấm tỏa ra bốn phương tám hướng, tin tức ở đâu truyền về, một nam tử y phục đen tuyền, bên hông giắt bội kiếm đen xì, mặt mày hung tợn, thân cao tám thước, hùng hùng hổ hổ xông vào gian phòng chính, nơi đó Dạ Hiên và Mộc Tranh đang đánh cờ. Dạ Hiên ánh mắt lười biếng liếc:
- Chuyện gì hớt hơ hớt hải như vậy? Không giống ngươi chút nào, Liên Dã?
Nam tử áo đen, vai hùm hổ báo quỳ một chân, giọng lớn như muốn hét vào mặt người khác:
- Chủ thượng, có kẻ tu chân muốn đột nhập doanh trướng.
Mộc Tranh tay cầm quân cờ đang ngáp ngáp thì giật mình búng luôn viên cờ vào mặt người đối diện. Dạ Hiên ăn đạn, tách, cơn đau ùa đến, khóe mắt chàng ẩn ẩn không tin nỗi nhìn Mộc Tranh. Nàng nhếch hờ môi, cười nhẹ tỏ ý bản thân không cố ý, còn không phải do thuộc hạ của ngài la lớn như vậy, làm nàng giật mình sao. Nhìn xung quanh ai nấy nín thở nhìn chủ thượng của bọn họ, sợ ngài sẽ nỗi giận.
Chỉ là không như mọi người nghĩ, Dạ Hiên nhẹ phủi phủi cái trán bị đụng trúng rồi đằng hắng giọng:
- Kẻ nào không muốn sống như vậy?
- Là.. là ba nam tử lạ mặt, nhìn dáng dấp, y phục giống người từ học viện Khánh Việt.
Dạ Hiên nghe được khẽ ngẩn mặt nhìn Mộc Tranh đã rơi vào suy tư.
- Hừm, thật lắm người theo ha.. - Dạ Hiên buồn bực vô cớ nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-khong-chi-da/2979011/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.