Khoảng khắc đó, đắm chìm vào nụ cười mãn nguyện của Mộc Tranh, cuộc đời âm u của y rốt cuộc được tưới mát, hy vọng vốn dĩ là sự tham lam vượt ngoài kiểm soát, nay y đã cảm nhận được, y hy vọng rồi, hy vọng ở bên chăm sóc và bảo vệ nữ nhân trước mặt, dùng sinh mạng nhỏ nhoi này đảm bảo một đời an yên và hạnh phúc cho nàng..
Quay lại trấn Lăng Cách, màn đêm buông xuống, dân chúng mặc dù phảng phất lo lắng nhưng mỗi nhà vẫn có cho mình lồng đèn, hoa đăng, đủ mọi hình dạng, già trẻ lớn bé mang hết hưng phấn tụ tập tại dòng sông Vấn Hương, trân cây cầu Hương Liễu Dương rộng lớn, đều người và người, hàng quán vẫn bày bán đầy dọc hai bên bờ, vui vẻ hạnh phúc như vốn dĩ nó nên tồn tại.
Càng về đêm, pháo hoa giăng kín bầu trời, trong sân viện Lương Gia trang, Mộc Tranh nhíu mày, ngước nhìn, cảm xúc hỗn loạn, nhìn đám người đau chật vật bên trong, nàng không khỏi thương cảm, nhưng để chữa, vốn dĩ một mình nàng không đủ, phải liên lụy người khác, nàng không chắc, không đảm bảo tất cả sẽ bình an. Loại bỏ trùng linh, với số lượng lớn như vậy, tiềm lực không đơn giản.
- Tiểu muội, cứ từ từ nghĩ.
- Tam ca, muội..
Phan Ngọc chầm chậm xuất hiện phía sau Mộc Tranh, nhẹ tay khoác thêm áo cho nàng. Đôi mắt y nhìn chằm chằm vào gương mặt đăm chiêu của nàng, y thương tiếc, cảm mến, lo lắng, bất đắc dĩ, cũng nuông chiều muốn đưa nàng rời khỏi chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-khong-chi-da/2979002/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.