Nàng cứng đờ chả biết tính sao liền ôm em mình vào lòng cho nó bớt sợ! Còn Bảo Bối thì khỏi nói, nó run lập cập, tính nói gì đó cho hai hàm răng bớt va đập vào nhau nhưng đột nhiên lời tới miệng lại bị nuốt vô trong! Kết quả là im re!
-Sao nó lại ở đây?
-Là tôi đem nó theo!
Trả lời bừa vậy! Hắn chau mày.
-Chẳng phải tôi nói là không được đem theo gì sao?
-Anh nói là không mang theo đồ đạc không cấm mang theo người thân!
Tuyệt! Lật ngược thế cờ! Bất ngờ vì câu nói của nàng, hắn cưởi mỉm, nụ cười khó mà thấy được nếu không có cái nhìn tinh tế. Nhìn đứa trẻ trong tay nàng, hắn im lặng, suy tư đôi chút rồi gọi quản gia.
-Ông đưa đứa bé này ra đại sảnh!
-Vâng!
-Không được!
Hai chị em đồng thanh quát tướng! Hắn quay lại, lia tia nhìn sắc bén về phía nàng.
-Gì mà không được?
-Không được đụng đến nó!
-Ta chỉ đưa em cô ra đại sảnh ngồi chờ chứ đã bảo làm gì nó đâu?
Hắn đáp một cách thờ ơ. Nàng mím môi, trao Bảo Bối cho lão quản gia, trong lòng lo lắng. Bảo Bối đi rồi, nàng ngồi phịch xuống ghế, bồn chồn không yên. Hắn tiến lại phía nàng, choàng tay qua eo nàng, thấy nàng cứng đơ như củi, có chút không hài lòng.
-Đừng có cứng nhắc! Ta ghét phải sống cùng bình hoa di động lắm!
Nàng chỉ ngồi yên mà hắn bảo cứng nhắc! Vậy chứ “mềm dẻo” là gì?
-Vậy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hut-nam-cham/2545783/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.