“Biết trước cô thành ra bộ dạng như thế này, ta thà không đến cònhơn!” Vị nam tử ở đằng kia, dù trong giọng nói có mang chút oán giậnnhưng chân vẫn nhanh chóng bước tới.
“Ta cũng thế, anh đúng là…chẳng bao giờ nói chuyện dễ nghe chút nào!” Anh Lạc thở dài, khẽ cười oánh trách “Nguyệt Nhiễm”
“Có chứ! Ai nói không!” Hắn lại càng cáu kỉnh hơn, hai hàng chân màyrậm cứ như muốn dựng đứng lên: “Nếu như cô muốn ta nói chuyện dễ nghe,phiền cô báo trước cho ta biết nên nói cái gì trước, cô muốn ta nói gìta sẽ nói cái đó! Chết tiệt…đây là cái gì?”
Hắn đang đứng ở nơi cách nàng khoảng năm thước, nhìn chằm chằm vàobức tường trong suốt đằng trước, mắt tóe lửa: “Cô còn có sức lực để bốtrí kết giới nữa cơ đấy?”
“Không phải ta làm!” Anh Lạc vẫn chầm chậm trả lời, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị tắt hẳn. Đột nhiên lạigiống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nguyệt Nhiễm,ta nói cho anh biết, ta…ta cuối cùng cũng tìm được….Tìm được….”
“Cô câm miệng!” Nguyệt Nhiễm quay đầu trừng mắt với cô, một tay đặtlên kết giới trong không trung “Muốn nói gì đợi ta vào trong đã rồinói!” Sau đó im lặng bắt đầu niệm chú pháp, tuy không có gió nhưng những sợi tóc lại bắt đầu bay bay. Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ lòng bàntay hắn bắn ra, mạnh đến mức như muốn đánh văng hắn ra.
Nguyệt Nhiễm kinh ngạc lui hai bước, nhìn về phía người đang ngồitrên đất: “Này, ai đã bố trí kết giới này? Ta vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/35996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.