Dọc theo đường đi, Anh Lạc đã kể lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh chuyện ởDao Trì cho Bạch Trúc nghe, kể cả chuyện còn có người đang bị nhốt bêntrong Dao Trì. Mặc dù họ đã dùng hết toàn lực để chạy tới, nhưng vẫnchậm một bước, nơi đáy biển, chỉ còn Bích Lạc đen thăm thẳm không cóchút ánh sáng, không còn thấy bóng dáng của Dao Trì, xem ra đã hoàn toàn bị rơi xuống.
Bạch Trúc chỉ nhíu chặt mày nhìn một màn lặng ngắt kia, quả đấm bênngười nắm thật chặt, một hồi lâu sau mới quay đầu lại nói: “Đa tạ đãgiúp đỡ! Cô dẫn ta tới đây đã là tốt lắm rồi, Bích Lạc hung hiểm, cô vẫn nên trở về trước đi!”
“Huynh muốn xuống vực sâu Bích Lạc!” Anh Lạc nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Đầu mày của Bạch Trúc nhăn càng chặt, một lúc sau mới trầm giọng mởmiệng: “Nơi đó còn có đệ tử của Bạch Mộ ta, ta phải đi cứu bọn họ!” Nóirồi nhếch khóe môi, chậm rãi cười một cái, nhất thời xung quanh như tràn ngập những đóa hoa nở rộ! “Cô ở lại đây đi, một lát nữa cứu viện củacác phái sẽ đến! Không có chuyện gì đâu!”
“Ta cũng muốn đi!” Có lẽ do nụ cười của hắn quá mức đầu độc ngườikhác, không chút suy nghĩ, Anh Lạc một phát bắt ngay lấy tay hắn. Chođến khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, mới nhận ra mình vừa mớinói gì, nhưng vẫn dứt khoát: “Ta…ta cũng có bạn ở dưới đó! Ta cũng muốnđi cứu hắn!” Nàng nói lời mà ngay cả nàng cũng không thể tin được…., lại không nhịn được, trong lòng cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/35993/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.