“Sao rồi?”
Thấy người vào là ai, Cố Thiên Phàm ngồi nhỏm dậy, bước ra đón, mày rậm cau chặt, vẻ mặt gấp gáp, dường như đã chờ rất lâu.
“Ta không vào được, người không chịu gặp ta!” Viêm Phượng cúi đầu, khóe mắt hơi ẩm ướt.
“Ngay cả nàng mà nàng ta cũng không thèm gặp sao!” Cố Thiên Phàm luivề sau một bước, ngã ngồi lại trên ghế, chân mày càng nhíu lại, vẻ mặtlỗ mãng thường ngày đã không còn, chỉ còn sầu khổ: “Xem ra nàng ấy quảthật… đã không còn là Tiểu Anh năm đó nữa!”
“Cũng không thể trách người! Tiểu thư…. từ trước đến nay không có thứ gì khác, chỉ có mình Tôn chủ” Viêm Phượng tiến lên một bước, gương mặtnhư cố nén điều gì.
“Dù vậy, nàng ấy cần gì trút giận lên thiên hạ Lục giới, họ vô tộimà?” Cố Thiên Phàm phản bác, vẻ mặt hơi tức giận, hắn nay đã là Chưởngmôn Bạch Mộ, tất nhiên cũng phải quan tâm đến bá tánh.
Viêm Phượng cúi đầu, lời nói tới miệng lại nuốt trở về, ngay cả nàngcũng không hiểu, sao tiểu thư lại biến thành dáng vẻ như thế. Lại nhớđến lúc nàng vừa đến gần Thần sơn, đã bị tiểu thư không hề nương tay tấn công, lòng liền đau quặn, chân cũng lảo đảo mấy bước.
“Phượng Phượng!” Cố Thiên Phàm hoảng hốt, đi đến đỡ lấy nàng, hơi bối rối, lại kinh hãi hỏi nàng: “Nàng bị thương sao? Không ngờ nàng ấy lạicó thể làm nàng bị thương!”
Tức giận đã đè nén từ lâu lúc này cũng bộc phát “Nàng ấy quá lắm rồi, đầu tiên là giết sư bá ta, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/3224845/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.