Lạc Song mở to mắt, nhìn chằm chằm cái túi trong tay hắn, trong đầunhư có vô số những hình ảnh không ngừng chạy qua, cuối cùng dừng lại ởhình ảnh cánh tay vốn đang hướng về phía nàng, cuối cùng lại chuyển vềphía người bên cạnh. Trái tim như căng ra, lại bắt đầu đau nhói.
“Thượng Tiên….đây là gì?” Nàng cố nhếch khóe môi cứng ngắc lên hỏi.
Hắn khẽ vuốt chiếc túi nhỏ màu xám tro kia, miệng nhếch lên như đangnhớ đến chuyện gì rất vui vẻ: “Đây là một vật do một cố nhân tặng chota, trăm năm qua ta vẫn luôn mang theo bên người.”
“Vậy à?” Nàng cười “Không biết bên trong là gì?”
“Kẹo ngọt!” Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn chiếc túi “Vị cố nhân kiacủa ta, thân phận không bình thường. Bởi vì thân phận này, nàng luôn bịngười khác lạnh nhạt. Nàng vốn lại thiện lương, dù có uất ức, cũng chưatừng oán hận bất cứ ai. Có điều gì đau khổ, cũng chỉ chôn sâu tận đáylòng. Cho nên lúc nào nàng cũng mang túi kẹo này theo,mỗi lần thấy lòngcay đắng, lại lấy một viên kẹo, làm tê dại chính bản thân mình. Lâungày, nàng dường như đã không biết vị ngọt là như thế nào nữa. Chonên….”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt như hiện lên điều gì: “Ta nói vớinàng ta muốn túi kẹo này, mong nàng có thể nói ra mọi khổ sở trong lòng, dù chỉ một lần cũng tốt, ta nguyện chia sẻ cùng nàng! Mong rằng mộtngày nào đó nàng có thể nếm được hương vị ngọt ngào thật sự!”
Lạc Song cười khẽ, xoay đầu đi, không nhìn vào mắt hắn “Thượng Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/3224802/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.