Chương trước
Chương sau
Lúc hai người ngồi vào trong xe, lưng và bả vai Nghiêm Liệt cũng đã ướt đẫm, Ngụy Tịnh lại không dính chút nước mưa nào.
Nghiêm Liệt mặt không thay đổi khởi động xe, Ngụy Tịnh dường như có chút mệt mỏi, cả người rúc vào ghế kế bên tài xế.
Im lặng một đường, Nghiêm Liệt bắt đầu hối hận hành động và lời nói tình ý lúc trước của cô không có bất kỳ phản hồi nào.
Ngụy Tịnh yên lặng giống như từng cái bạt tai in trên má cô, khiến mặt cô nóng lên.
Cô chưa bao giờ thử hạ thấp mình như vậy, cứ cho là gặp được Ngụy Tịnh liền có thể kể lể nỗi lòng. Cô cho rằng thanh âm mềm mại của Ngụy Tịnh chính là một loại ngầm thừa nhận.
Hóa ra yên lặng mới là vũ khí có sức sát thương lớn nhất.
Dừng lại trước nhà Ngụy Tịnh, trong đêm mưa, ngôi nhà càng thêm âm u kinh khủng.
Một đường không tiếng động khiến Ngụy Tịnh bất tri bất giác ngủ, xe dừng lại Ngụy Tịnh liền tỉnh.
"Hả?" Ngụy Tịnh liếc ngoài cửa sổ, "Đến rồi, cảm ơn..."
"Em hoàn toàn không có..." Nghiêm Liệt nắm chặt tay lái, mắt nhìn phía trước, "Thái độ nhờ vả người khác."
Những lời này đối với Ngụy Tịnh có lòng tự ái rất lớn mà nói, nhất định là một loại đả kích, cứ như là Nghiêm Liệt muốn trả thù.
"Vậy chị muốn tôi làm gì?" Trầm mặc chốc lát, Ngụy Tịnh hỏi, "Nếu Nghiêm tiểu thư cảm thấy khó chịu, có thể trực tiếp từ chối, không sao. Nhưng tôi sẽ không bán đứng chính mình."
Nghiêm Liệt không tưởng tượng nổi: "Tôi có bảo em bán đứng mình sao? Sao mà em lại nghĩ tôi đáng sợ như vậy?"
Mặt Ngụy Tịnh nóng lên: "Tôi chính là người như vậy đó, giờ chị mới biết sao?"
"Tại sao em có thể có loại ý nghĩ này?" Nghiêm Liệt cảm thấy những lời này và tính cách Ngụy Tịnh rất không tương xứng.
"Không có!" Ngụy Tịnh nóng nảy, tháo dây an toàn tông cửa xông ra, cửa vừa mở, tiếng mưa rơi chợt lớn.
Thấy Ngụy Tịnh đột nhiên xông vào trong mưa, Nghiêm Liệt kêu một tiếng "Dù", Ngụy Tịnh cũng không dừng lại.
Nghiêm Liệt cầm dù chạy theo ra ngoài, nhưng cô đi giày cao gót căn bản không đuổi kịp Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh một mình vọt lên lầu, quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Nghiêm Liệt cầm dù không mở ra, đứng dưới trận mưa to, mái tóc dài đều bị ướt, dính trên mặt, trên vai.
Nghiêm Liệt chỉ như vậy đứng giữa trời đất, tiếng sấm ầm ầm trên đầu, mưa to mạnh mẽ táp vào thân người cao gầy nhưng đơn bạc của cô.
Ánh mắt Nghiêm Liệt bị tóc che kín, nhưng Ngụy Tịnh có thể cảm giác được ánh mắt ấy.
Chính là loại ánh mắt chuyên chú đó, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú một mình Ngụy Tịnh, đâm vào khiến Ngụy Tịnh không cách nào rời đi một bước.
"Tại sao em lại có loại ý nghĩ đó?"
Trong cơn mưa to không có người khác, chỉ có Nghiêm Liệt một mình hét to:
"Em không thể nói cho tôi sao? Để tôi hiểu rõ em hơn một chút thì thế nào!"
Giọng nói Nghiêm Liệt hét đến khàn khàn. Nước đọng trên người Ngụy Tịnh nhỏ xuống, theo cổ chui vào áo cô, lan tràn trên ngực cô, dính phải một mảnh ẩm ướt lạnh như băng...
Cây dù ướt đẫm bị nhét vào sân thượng, Nghiêm Liệt đứng trong phòng, quần áo hoàn toàn dính vào người, sền sệt, vô cùng không thoải mái.
Cô nhìn thấy nước mưa từ tóc mình nhỏ xuống dính ướt sàn nhà Ngụy Tịnh, cô rất muốn biết cây lau nhà hoặc là khăn giấy ở đâu.
Cô tuỳ hứng muốn về nhà cùng Ngụy Tịnh, phải sớm biết sẽ có một ít lúng túng.
Nhưng cô không hề muốn làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của Ngụy Tịnh.
"Nghiêm Liệt." Ngụy Tịnh đi ra từ phòng vệ sinh, tóc chỉ lau qua loa một chút, "Nước gần nấu xong rồi, chị đi tắm trước đi."
"Em không tắm trước sao?"
"Chị trước đi, tôi không sao, chị đã ướt đẫm rồi... Hơn nữa, chị có thể trở về nhà tắm, nhà chị không phải ở phía đối diện sao?"
"Có khăn tắm không?"
Nghiêm Liệt đã học được cái bản lĩnh giương đông kích tây của Ngụy Tịnh, bóp chết ngay trung tâm đề tài của đối phương.
"... Chờ một chút, tôi đi lấy."
Ngụy Tịnh lên sân thượng cất khăn tắm, hơi ngượng ngùng nói: "Nhưng chỉ có một cái khăn tắm, hôm qua tôi dùng qua, chỉ mới phơi lên, vẫn chưa giặt."
"Không sao, tôi cũng không ngại em." Nghiêm Liệt cầm khăn tắm, lại hỏi, "Quần áo ngủ cũng cho tôi mượn một bộ đi."
Ngụy Tịnh muốn nói một câu "Đây không phải là vấn đề ngại hay không", nhưng lại cảm thấy... Hay là thôi đi. Người đã ở chỗ này, bị ướt thành như vậy rồi, nói ra lại thành khác người: "Để tôi đi lấy."
Lúc Ngụy Tịnh đi đến tủ lấy quần áo ngủ cho Nghiêm Liệt, ý thức được một vấn đề khác.
Ngụy Tịnh cầm quần áo ngủ ra, dường như cô cũng nghĩ đến, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi Nghiêm Liệt: "Cái kia... Quần lót, làm thế nào?"
"Em cho tôi mượn đi."
"Như vậy không tốt lắm đâu."
"Vậy tôi phải làm sao!"
Ngụy Tịnh không nghĩ tới Nghiêm Liệt đột nhiên hờn dỗi, suy nghĩ chấn động chậm nửa nhịp.
Chờ cô khôi phục đầu óc, rất rõ ràng cảm giác được điểm nào đó không đúng.
"Như vậy rất kỳ quái... Nghiêm Liệt, hay là chị trở về nhà chị đi."
"Vậy tôi không mặc gì đi về cũng được, dù sao trời nóng như vậy." Nghiêm Liệt thờ ơ nói.
Ngụy Tịnh hoàn toàn chịu thua: "Chị chờ một chút, tôi nhớ có cái quần lót ren, để tôi tìm lại."
"Sao nhà em lại có loại đồ này? Ồ?" Nghiêm Liệt áp tới, lời nói mang ý cười.
"Lúc em gái tôi trở về mua có được không." Mặt Ngụy Tịnh hơi đỏ lên, giọng cũng có chút gấp gáp, kín đáo đưa quần lót và quần áo ngủ cho Nghiêm Liệt, "Nhanh lên một chút đi!"
"Em tức giận cái quỷ gì?"
"Bực đồ đáng ghét nhà chị."
"..."
Không thể phủ nhận, Nghiêm Liệt không thích Ngụy Tịnh khách khí với cô, nó mang cảm giác xa cách rất rõ ràng, hời hợt.
Mỗi lần Ngụy Tịnh "Ân cần", "Quan tâm " với cô, Nghiêm Liệt cũng phải cẩn thận xem có phải Ngụy Tịnh lại muốn chạy trốn hay không.
Ngược lại, Ngụy Tịnh càn quấy tự nhiên với cô, mắng một câu, đùa giỡn một câu các kiểu, khiến Nghiêm Liệt rất vui vẻ.
Thỉnh thoảng lộ ra ngữ điệu trẻ con phù hợp với tuổi, đó mới là tín hiệu gần gũi, là không còn ngụy trang nữa.
Loại từ ngữ vừa rồi Ngụy Tịnh nói ra "Đồ đáng ghét", xem như là thu hoạch ngoài dự đoán.
Nghĩ tới đây Nghiêm Liệt cảm thấy mình thật đáng thương, bị mắng còn cảm thấy thoải mái.
Phòng tắm rất nhỏ, vách tường hơi loang lổ, ống nước gỉ sét lộ ra bên ngoài.
Phòng tắm nhỏ như vậy, không có không gian tách biệt, còn gắng gượng nhét một cái máy giặt quần áo.
Nghiêm Liệt nhìn một chút, là máy bán tự động, hơn nữa rất cũ, có lẽ là sản phẩm từ những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Nghiêm Liệt cởi quần áo, thả quần áo ướt vào túi nilong Ngụy Tịnh đã chuẩn bị trước treo ở sau cửa, quần áo ngủ sạch sẽ đặt trên máy giặt.
Tắm trong phòng tắm thuộc về Ngụy Tịnh, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Lúc Ngụy Tịnh ở chỗ này cũng giống như cô bây giờ vậy, không mặc quần áo, thân thể được tắm rửa sạch sẽ của Ngụy Tịnh phơi bày trong gương...
Rất kỳ quái, ban đầu thích Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt từng cảm thấy dục vọng của mình với Ngụy Tịnh rất rõ ràng, đó là một loại dục vọng tuyệt đối. Cô thậm chí đã nằm mơ được thân thiết cùng Ngụy Tịnh.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cho dù đứng trong phòng tắm của Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt cũng không có dục vọng, cô chỉ muốn chặt chẽ ôm lấy Ngụy Tịnh.
Giống như ngày đó ở trên Trường Thành, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, cảm giác ở chung với Ngụy Tịnh gần như hòa tan với nhau.
Chỉ cần ôm một cái cũng đã thỏa mãn toàn bộ dục niệm, loại cảm giác này thuần túy mà toàn vẹn, Nghiêm Liệt vô cùng tham luyến.
Ngụy Tịnh lau sạch sàn nhà phòng khách đọng nước, trên người vẫn ướt, không muốn ngồi vào đệm, đứng trước ti vi cũ kỹ xem.
Ti vi đang đang phát tin tức buổi chiều, hai mắt Ngụy Tịnh đờ đẫn, cảm giác buồn ngủ khiến cô không thể suy tính bất kỳ chuyện gì.
"Ngụy Tịnh." Nghiêm Liệt thò đầu từ phòng tắm ra nói, "Em tới đây một chút."
"Làm sao?" Ngụy Tịnh đi tới cửa phòng tắm, Nghiêm Liệt nhỏ giọng hỏi, "Quần lót tôi thay ra để chỗ nào?"
"Giặt đi."
"Ách, máy giặt dùng thế nào?"
"Quần lót không thể giặt máy..."
"Hả? Vậy giặt như thế nào?" Biểu tình Nghiêm Liệt không giống nói đùa, hoàn toàn là chân thành hỏi.
Nhưng đối với Ngụy Tịnh mà nói, đây là một trò đùa.
Chẳng lẽ mình phải giúp cô ấy... Giặt quần lót sao!
Vốn tưởng rằng mặc quần áo ngủ của Ngụy Tịnh đích sẽ tương đối chặt, nhưng cũng may Ngụy Tịnh trước giờ đều thích mặc áo rộng thùng thình, Nghiêm Liệt mặc cũng coi là vừa vặn.
Chẳng qua là áo phông màu trắng hơi trong suốt, áo lót cũng bị Ngụy Tịnh cầm đi giặt, trước ngực Nghiêm Liệt trống rỗng, không được tự nhiên, thường xuyên cúi đầu nhìn.
Ngụy Tịnh tắm xong phơi đồ lót của Nghiêm Liệt ra ngoài. Nghiêm Liệt ngồi trên đệm mềm mại nhìn như đang xem ti vi, thực ra ánh mắt luôn rơi vào sau lưng Ngụy Tịnh.
Hiện tại Ngụy Tịnh mặc quần áo gần giống Nghiêm Liệt, nhìn như là đồng phục học sinh trung học.
Vạt áo dài, phía dưới là quần ngắn màu xanh đen, bên trong quần là hai chân trắng như tuyết.
Nghiêm Liệt không nghĩ tới cuối cùng Ngụy Tịnh sẽ giúp mình giặt những thứ quần áo cá nhân này, bộ dáng nhỏ bé cẩn trọng kia in sâu vào lòng Nghiêm Liệt.
Hơn nữa... Ngụy Tịnh nhìn thấy chứ? Mặc dù Nghiêm Liệt cô nhìn gầy gò, nhưng là cup C đó! C!
Sau khi Nghiêm Liệt ngây thơ đắc ý xong thì hoàn toàn trống rỗng.
Nếu là sân bay thì thế nào? Nhìn Ngụy Tịnh kia dù sao cũng không giống người lấy ngực đánh giá người.
Cho dù là cup G thì có lợi gì chứ? Đàn ông và phụ nữ là bản chất bất đồng.
Giống như Nghiêm Liệt biết Nghiêm Tuấn từng chê vợ có bộ ngực nhỏ, nhưng Nghiêm Liệt không cảm thấy ngực Ngụy Tịnh nhỏ là vấn đề.
Chỉ cần con người tốt, cái gì cũng có thể bù đắp. Mặc dù Chu Mật nói vẻ ngoài Ngụy Tịnh không xinh đẹp gì, nhưng Nghiêm Liệt thật sự cảm thấy bề ngoài không quan trọng, chỉ có nội tâm mới là điều hấp dẫn khiến người khó mà dứt bỏ.
Nhưng...
Nghiêm Liệt đột nhiên nghĩ đến, lần đó cô bị Chu Mật mang đến cái quán bar đồng tính luyến ái gì đó, nhìn thấy những nữ đồng tính luyến ái kia... Thật giống như, từng người, đều nhìn ngực làm việc.
Nghiêm Liệt tin chắc, Ngụy Tịnh không phải người như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.