Ban đêm bãi biển rất yên lặng, bởi vì là bãi biển riêng, cho nên dù muộn hơn đi nữa cũng sẽ có quản gia cùng người cứu hộ, Ngụy Tịnh biết điều này, cho nên cô cũng không sợ, một mình càng đi càng xa. 
Ánh đèn từ khách sạn hắt ra ngoài nên bãi cát không hề tối, bước lên còn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu chân. 
Ngụy Tịnh cúi đầu nhìn dấu chân bởi vì trọng lượng của mình mà hình thành, bên tai là tiếng sóng biển, ánh mắt bị hấp dẫn tới, hoàn toàn không nhìn thấy phía cuối biển khơi. . Đam Mỹ H Văn 
Trên mặt biển là một mảnh sâu đen, cảnh tượng giống như cõi chết. 
Đó là một luồng năng lượng khổng lồ, có thể chiếm đoạt hết thảy. 
Ở nơi đó, không có hô hấp, không thể suy nghĩ, chỉ có vĩnh hằng tịch mịch. 
Ngụy Tịnh im lặng nhìn mặt biển, trong lòng tuôn ra cảm giác cô độc sâu đậm. 
Cái người thân mật nhất, quen thuộc nhất kia, hiện tại có phải hay không bị loại tuyệt vọng lạnh lẽo này bao phủ. 
Chị ấy chắc chắn sẽ không thích âm trầm như vậy, tĩnh mịch như vậy. Không có người cùng chị nói chuyện, không người bầu bạn, ủy khuất chị biết bao... 
Nước mắt Ngụy Tịnh lã chã rơi xuống, không có thanh âm, ngay cả biểu tình cũng không có bất kỳ thay đổi nào. 
Sóng biển dịu dàng hướng tới chân cô, nhưng không làm ướt giày. 
Ngụy Tịnh nhìn nước biển lần lượt dạt dào lưu lại dấu vết, nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất, một lần lại một lần. 
Giống như người kia lúc vụng về trấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hap-dan/1071137/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.