Cả đời Đồng Như chỉ nhận hai đồ đệ, một là Tưởng Bằng, một là Hàn Mộc Xuân.
Tưởng Bằng là đái nghệ tòng sư* vốn không phải môn hạ đệ tử của ông, được một vị lão hữu tạ thế nhờ chiếu cố. Tưởng Bằng vốn không muốn xem như chưa có sư phụ, chỉ làm đệ tử trên danh nghĩa, một năm thì có hơn phân nửa ở bên ngoài du lịch. Tư chất y thường thường, tính tình thành thật chất phác hơi xa cách, không có tâm tư hại người, cũng không quá đề phòng ai. Đối với Đồng Như tôn kính có thừa, cũng không quá thân cận.
(*): theo thầy khi đã có tài nghệ.
So với vị sư huynh trên danh nghĩa này, đồ đệ chính quy Hàn Mộc Xuân thì nhiệt tình hơn nhiều.
Có đôi khi Đồng Như nghĩ, nếu như số mệnh đời này của Hàn Mộc Xuân bình hòa hơn, thời niên thiếu bớt trớ trêu hơn, không có cơ duyên xảo hợp mà bái ông làm thầy, nói không chừng ở nhân gian có thể xuất tướng nhập tướng*, chí ít cũng có thể trở thành học giả uyên thâm. Suy nghĩ này cho dù vì Đồng Như xem trọng đồ đệ bảo bối thì cũng không phải là bịa đặt.
(*): ý nói ra trận có thể làm tướng, vào triều có thể làm tể tướng – chỉ người tài đức vẹn toàn, giữ những chức vụ quan trọng.
Hàn Mộc Xuân tuổi mụ mười hai, năm đó thi Hương được đề danh thủ khoa Quế bảng, cũng coi là chấn động một thời, đến tai thánh thượng.
Năm sau vốn vào kinh thi Hội, chẳng may cha mắc bệnh nặng không trị được. Mẹ y khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336041/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.