Chỉ thấy nước biển yên tĩnh không hề báo trước chia ra hai đường, tách ra ở giữa một cái hào trời sâu rộng gần trăm trượng, thuyền lớn trực tiếp đưa đầu vào trong vực sâu. Thân thuyền ở trên không trung phát ra tiếng “Keng két” như răng ai đang cà vào nhau.
Nghiêm Tranh Minh xoa xoa lỗ tai, phất tay thu hồi thạch giới tử vào trong tay áo, hai người đều tự ngự kiếm, nguy hiểm dừng trên cái khe kia.
Không sóng, không gió, nước biển bốc thẳng lên, tốc độ chảy lại chậm đến mất tự nhiên, dựng lên một bức tường nước biển lành lạnh, gợn nước trong không khí đầy đe doạ vẫn giống như bức tranh đi lên.
Hai thanh kiếm trên không trung vô tình phát run, như tính toán khi có thể thì bỏ rơi chủ nhân tự mình chạy trốn.
Trình Tiềm rót chân nguyên vào mắt, nhìn xuống dưới, thấy vực sâu này thăm thẳm nhìn không đến đầu cùng.
Hắn đành tự mua vui trong đau khổ mà giễu cợt nói: “Đại sư huynh, huynh nói cái thuyền gãy của huynh sẽ tự mình theo thanh khí tìm bí cảnh, kết quả thì tìm được một cái mương?”
Nghiêm Tranh Minh trừng hắn: “Làm sao ta biết, hơn nữa vô duyên vô cớ, tại sao ta phải tới loại nơi quỷ quái này, còn không phải đều do…”
“Đều tại đệ, đều tại đệ được chưa,” Trình Tiềm vội vàng cắt đứt lời y, “Giờ thế nào? Rời khỏi chỗ này hả?”
“Nói thừa, lẽ nào đệ muốn ngừng trong mương ăn tết?” Nghiêm Tranh Minh hơi điều chỉnh độ cao mộc kiếm, nắm cổ tay Trình Tiềm, cảnh cáo nói, “Không được buông tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336029/quyen-5-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.