Vương hậu cái gì nữa, con điểu yêu nói lắp mãi cũng không ra, cuối cùng gã gấp đến độ ngửa mặt phát ra một tiếng chim hót, móng vuốt chưa kịp hoá thành tay người vẽ một vòng loạng choạng trên không trung, gian nan khoa tay múa chân diễn đạt ý mình —— Người là trứng của Vương hậu. 
Thủy Khanh cho rằng loại xưng hô này vô cùng mạo phạm tới tuổi thanh xuân đẹp đẽ của nàng, vì vậy chống nạnh, đứng tướng ấm trà, mắng: “Ừ, một cái trứng lớn đến như vậy, đại vương các ngươi chắc nghẹn tới cổ họng phải không? Lão nhân gia ông ta nhớ nhung ta nhiều năm đến vậy, núi Phù Dao vừa mở liền phái ngươi đến giết ta, đây đúng là quá thành tâm… Nhưng mọi người trong Quần Yêu cốc của ngươi chết cả rồi ư? Không phái được tên nào lợi hại đến, coi thường ta sao?” 
Trình Tiềm yên lặng lui về sau nửa bước, né tránh vẻ lồng lộn của nàng, trong lòng nảy sinh nghi ngờ sâu đậm —— Bộ dạng đàn bà chanh chua chửi bới đúng tiêu chuẩn hoàn mỹ này học từ ai? 
Đời này Thuỷ Khanh có thể tỏ ra nhanh mồm nhanh miệng một lần, điểu yêu nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được, co rúm lại, bi thương nhìn nàng, vành mắt mông lung chực khóc. 
Thuỷ Khanh khí thế hung hăng không lường được phản ứng này, ngạc nhiên nói: “Này, ta mới nói hai câu, ngươi làm gì mè nheo thế?” 
Cho dù não Yêu vương bị khuyết tật, chắc chắn cũng không phái một kẻ hay khóc nhè đến ám sát. Trình Tiềm nhìn thấy trong móng vuốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336027/quyen-5-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.