Biện Húc nhìn thấy cố nhân, đầu tiên là sửng sốt, thế nhưng ngay sau đó, tâm tình của lão lại có nhiều phức tạp.
Chính lão râu tóc bạc trắng, bạn cũ ở trước mắt vẫn còn trung niên, hai người đối lập cao thấp —— Làm tu sĩ, sinh mạng đều gấp mấy lần phàm nhân, nhan sắc thanh xuân không già đều như được trời ưu ái. Nhưng có một mặt tàn khốc, bọn họ có thể lộ mặt xấu, lộ dốt nát, lộ nghèo nàn, nhưng chỉ riêng không thể lộ già.
Bởi gì “Già” không phải quy luật tự nhiên, mà là một bản án “Trọn đời vô duyên với đại đạo”.
Biện Húc không chấp nhận mình đố kị, chỉ cảm thấy lòng có cảm giác không thoải mái, lão không nói tiếng nào, khẽ gật đầu với Kỷ Thiên Lý.
Mọi người ở bên dưới nghị luận ầm ỉ, có lời đồn nói trang chủ sơn trang Bạch Hổ năm đó trừ ma bị thương nặng, nhiều năm như vậy vẫn bế quan tĩnh dưỡng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong sơn trang Bạch Hổ đều giao cho các trưởng lão môn hạ, chỉ kéo dài hơi tàn sống.
Nhưng hôm nay xem ra, người này chẳng những không có xu hướng đèn cạn dầu, trái lại vô cùng vui vẻ.
Kỷ Thiên Lý ngẩng đầu nhìn Trình Tiềm trên ngọn cây, nở nụ cười với hắn, lại chào Đường Chẩn ở xa xa, mở miệng nói: “Ta nói chư vị —— chư vị có thù hận, mọi người cũng suy nghĩ một chút. Một đao tiêu diệt nguyên thần có gì tốt, đầu rơi to bằng miệng chén đi, hắn chết là hết, không đau khổ chút nào, các ngươi cam tâm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336025/quyen-5-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.