Lúc Trình Tiềm tỉnh lại, đang ở trong thạch giới tử.
Mặt trời chưa lên tới đỉnh, ở bên tháp Chu Tước thạch giới tử tạo ra cái tiểu viện này, màu xanh mát mắt che đi mùi máu, như thế ngoại đào nguyên.
Một bàn tay để lên trán hắn.
Trình Tiềm kéo cánh tay kia lại, mở mắt liền thấy mình nằm trên đùi đại sư huynh.
Trên bàn tay Nghiêm Tranh Minh xuất hiện vài vết thương nhỏ mới, nhìn kỹ, còn có vết chai do nhiều năm cầm kiếm để lại, như hiện đầy gió sương năm xưa, hôm nay chỉ còn mu bàn tay nhìn vẫn trơn bóng, còn đang giả mạo mình tay nghề thành thạo.
Nghiêm Tranh Minh mặc cho hắn nắm, nhưng vẻ mặt không mấy vui tươi, đuôi lông mày y nhướn lên, làm ra biểu tình lão đại không kiên nhẫn, nói: “Tỉnh thì dậy mau, chân bị đệ đè tê rần rồi.”
Cả người Trình Tiềm mềm đến mất khí lực, vô lại nằm trên đùi y, yên lặng nhìn y.
Nghiêm Tranh Minh bị ánh mắt hắn nhìn đến mất tự nhiên, liền nói: “Thiếu chút nữa đông thành cương thi đấy? Xem đệ lần sau dám khoe…”
Chẳng biết Trình Tiềm nổi điên gì, nói chuyện cũng không đáp mà kéo tay y đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y.
Nghiêm Tranh Minh quở trách không nổi nữa, y kiềm chế tiếng hít khí nho nhỏ của mình, đồng thời khẽ run run, miễn cưỡng trưng ra vẻ bình tĩnh giả dối, đầu lưỡi thì líu lại, cảm thấy mình có chút “Ngoài mềm trong cháy”. (Hình dung gặp phải một việc gì đó tạo cảm xúc mạnh)
Y ấp a ấp úng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336022/quyen-5-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.