Chương trước
Chương sau
“Ma tu vô đạo nghĩa, hành sự cũng ít kiêng dè, Nam Cương lại là đại bản doanh bọn họ. Ngươi quả thực có sự lợi hại của ngươi, nhưng chưa chắc rõ thủ đoạn của bọn họ. Băng tâm hoả đến tay thì đi mau, cố gắng không nên xung đột chính diện ở trong thành với bọn họ… Dù có muốn đánh, cũng phải nhớ ra khỏi thành hẳn đánh.”
Đây là lời trước khi đi Đường Chẩn dặn Trình Tiềm, hắn còn không có hồ đồ đến mức chớp mắt đã vứt ra sau ót.
Thế nhưng mắt Trình Tiềm thấy cảnh này, mới vừa rồi ở cửa còn gặp một tên ma tu loã lồ thân trên, nhất thời có chút tức giận, hận không thể một kiếm chém hang ổ ma quỷ này thành hai khúc.
Hắn cứ phải kiềm chế da gà nổi khắp cả người, cuối cùng ở tại chỗ đọc thanh tĩnh kinh, mới miễn cưỡng khống chế được cánh tay manh động đặt trên vỏ kiếm của mình.
Sau đó Trình Tiềm bấm một thủ quyết, nhẹ nhàng mượn các loại bóng dáng trong tiểu lâu che khuất, dán sát góc tường nhẹ nhàng xuống dưới.
May mà nơi này có chúng sinh, vô bách thái, tất cả mọi người đều bận rộn cảnh dục xông tâm, không ai để ý đến Trình Tiềm như khói lư hương.
Trình Tiềm lắc mình trốn sau một tấm rèm, hết sức cẩn thận mà ẩn mình khỏi đủ loại sự vật khiến người đau mắt hột, tìm kiếm băng tâm hoả —— hắn lấy từ trong ngực ra một con rùa nhỏ bằng ngọc do Đường Chẩn cho, con rùa đen này cả mình xanh biếc, trong suốt sáng bóng, chỉ lớn chừng ngón tay cái. Con rùa đen vểnh đuôi dạo qua một vòng đầu ngón tay hắn, cái đầu tròn tìm tòi trên không trung, sau cùng ngừng lại ở một hướng, há miệng, làm ra bộ dạng thèm nhỏ dãi ba thước.
Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn thoáng theo ánh mắt nó, chợt cảm thấy một trận thiên lôi đánh xuống —— chỗ tiểu súc sinh này đang nhìn chính là cái đài kia!
Hắn nghi ngờ đầu óc đồ chơi này bị hun đến huỷ rồi. Vì vậy hắn nắm cổ rùa, lật nó chổng vó lên, mai rùa hướng xuống dưới, bốn cái chân ngắn ngủn cố sức quơ quào trên không trung, vẫn không buông tha mà chuyển về hướng cái đài.
Điều này nói rõ, có thể con rùa này là một con rùa háo sắc, còn không băng tâm hoả vừa vặn đặt dưới đài cao.
Trình Tiềm thở dài một hơi, cảm giác mình bị chuyện Hàn Uyên kích động đến nóng vội, tối hôm đó tám phần mười là không hợp ra khỏi cửa.
Nhưng mà việc đã đến nước này, ánh mắt Trình Tiềm đảo khắp nơi, chạy đến chỗ giam người trong góc phòng. Thân hình hắn hơi lóe lên, quanh thân bám một tầng sương trắng, mấy tên thủ vệ canh cửa trong nháy mắt vẫn duy trì tư thế bị đông lại. Trình Tiềm nhanh nhẹn lướt qua nhà tù ngầm, đồng thời từ khe hở đánh ra một đạo chân nguyên, cắt khoá lồng sắt chuẩn xác.
Động tĩnh này mặc dù không lớn, lại vẫn làm tỉnh ngủ một số ma tu trong phạm vi nhỏ, có một người hô lên: “Kẻ nào giở trò ma quỷ?”
Bước chân Trình Tiềm không ngừng, lòng lại nôn đến hoảng —— thật không biết những người này biểu cảm ra sao khi nói người khác giở trò quỷ.
Hắn dự định tốc chiến tốc thắng, tầng sương mỏng và sương mù ngưng tụ trên người nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, trong tiểu lâu cuồn cuộn nổi lên một trận bão tuyết. Sau đó, Trình Tiềm thừa dịp tất cả mọi người chưa phản ứng kịp, xoay một kiếm đẩy toàn bộ lồng tối từ trong góc phòng ra.
Việc này khá thất đức, chúng ma tu nơi đây đại khái không mặc y phục, mông trần bị gió thổi lạnh thê thảm còn thêm tuyết thử thách thảm khốc, nhất thời gà bay chó sủa, loạn như một nồi cháo thịt người.
Trình Tiềm thừa dịp hỗn loạn lăn lộn đến gần đài cao, bất ngờ bạo khởi, Sương Nhẫn trên không trung vẽ ra một vệt sáng như tuyết. Một kiếm của hắn chém đài cao thành hai nửa, đồng thời chém luôn đất đá nổi cuồn cuộn chưa kịp rơi và các ma tu chưa kịp chạy như thái dưa thái rau. Tiếp đó, phất ống tay áo một cái thả con rùa nhỏ đạp chân nửa ngày mới chịu ra ngoài.
Con rùa lớn bằng ngón cái rơi xuống đất phóng to như một ngọn núi nhỏ, cao lớn vạm vỡ đúng lù lù tại đây, tỏ ra chính khí vô cùng lẫm liệt. Rùa ngọc mở rộng miệng, hít sâu một hơi phun ra nuốt vào khí sơn hà trào dâng, toàn bộ tiểu lâu đều rung rung, một tảng đá lót bên dưới đài bị bổ ra chậm rãi trồi lên cách mặt đất.
Trong đám quỷ loạn xạ khó có được một người ăn mặc chỉnh tề, ở trên lan ca lầu ba, một nam tử mặc trường bào bịt mặt vượt ra đám người, quát: “Tiểu tặc ở đâu ra, muốn chết!”
Trình Tiềm không thể ôn hoà nhã nhặn với tiếng xưng hô “Tiểu tặc” này.
Nam tử trường bào từ trên cao nhìn xuống, giơ tay đánh một chưởng lăng không, cũng không lo có ngộ thương ai không.
Chưởng lớn như mây đen phủ đầu, ảo ảnh như phong tuyết do Trình Tiềm phóng ra dần dần tản, có ma tu tu vi thấp chạy chậm bị chưởng này tiêu hồn hoá cốt thôn phệ vào trong hắc vụ, đi vào là người đi ra còn xương, so với nhóc ăn mày gặm gà còn sạch hơn!
Chỗ quỷ quái thế này mà cũng có người trấn lâu, Trình Tiềm cười lạnh một tiếng, trở mình lên cổ rùa ngọc, Sương Nhẫn rời tay, kiếm ý lạnh thấu xương như gió lốc vọt thẳng lên, không hề khách khí xốc luôn cự chưởng và nóc tiểu lâu lên. Kiếm khí âm lãnh trong tiểu lâu và gió nóng ẩm của Nam Cương đụng nhau giữa trời, “ầm” một tiếng, bọt nước không nóng không lạnh văng khắp nơi.
Người mặc trường bào lầu ba bị kiếm phong quét qua, vội vàng lui tránh ba bốn bước, nháy mắt, rùa ngọc đã nhân cơ hội nuốt băng tâm hoả vào trong miệng.
Thấy việc thuận lợi, Trình Tiềm cuốn rùa ngọc co lại còn chừng ngón tay cái vào trong tay áo. Náo loạn đến như vậy, chính hắn cũng cảm giác có phần quá, định ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ngự kiếm chạy ra. Ngay lúc này, nhà lao trong góc tường có người kêu lên: “Tiền bối cứu mạng, chúng ta là đệ tử sơn trang Bạch Hổ ở Tây Lương!”
Mới vừa rồi Trình Tiềm tiện tay làm nổ khoá tù, nhưng không phải vì cứu người, mà là dương đông kích tây. Hắn cảm thấy vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, chính mình học nghệ không tinh có thể trách ai?
Đương nhiên hắn không cho là mạng đệ tử sơn trang Bạch Hổ đáng giá hơn người khác, nhưng nghe xong câu tự giới thiệu này, Trình Tiềm ngừng lại chốc lát —— không vì cái gì khác, chủ nhân sơn trang Bạch Hổ còn giữ một cái chìa khoá Địa toả của phái Phù Dao.
Trình Tiềm không biết sư phụ để lại cái Địa toả này có ích gì, nhưng hắn không thể không bận tâm chuyện đại sư huynh khó xử. Cho dù thật hay giả, nghe bốn chữ “Sơn trang Bạch Hổ”, hắn không ra tay không được.
Trình Tiềm dựa sát nhà lao, một đám ma tu liền đánh tới hắn. Hắn một kiếm nhảy ra khỏi sóng dữ biển cả, cuốn toàn bộ đám hề ngang ngược tàn ác này ra ngoài, lướt tới trước mặt người gọi lúc nãy.
Người gọi này là một thanh niên, mặt mày rất khéo léo, hai mắt lấp lánh có thần, khi xoay chuyển như có ánh sáng. Trình Tiềm vốn ngại gã phiền phức, nhưng vừa nhìn đôi mắt này, đột nhiên có thêm chút hảo cảm. Thanh niên kia vốn chỉ muốn gọi một tia hy vọng, không ngờ hắn thực sự xoay người lại giúp đỡ, vui mừng quá đỗi.
Nhưng vui thì vui, đầu vẫn chưa choáng, vừa thấy Trình Tiềm, vội vàng nói nhanh chuyện quan trọng: “Tiền bối, trên xiềng xích trói chúng ta có cấm chế!”
Trình Tiềm nghe xong không nói hai lời, nâng kiếm chém xuống, nghe một tiếng “Cheng”, Sương Nhẫn và xiềng xích cứng rắn đụng nhau, xiềng xích không hề sứt mẻ.
“Không được, không thể lấy cứng.” Thanh niên vội nói, “Ta nghĩ biện pháp khác, tiền bối… Cẩn thận!”
Ba bốn ma tu đã đến gần, đồng loạt vùng lên từ sau Trình Tiềm.
Trình Tiềm liên cũng không quay đầu lại, Sương Nhẫn ở trong tay hắn xoay một vòng lớn. Hung kiếm này khó được được đại khai sát giới, mũi kiếm sáng như tuyết bị nhuộm đầy máu đỏ, thân kiếm kích động phát ra tiếng run rẩy, sát ý bức người chém liền một loạt đầu người. Sau đó mang theo tia máu tung bay vòng lại, ở trước mặt thanh niên, chém ngay vị trí vừa nãy lần thứ hai.
Thanh niên kia nghẹn một hơi thở trong cổ họng, trong nháy mắt, hung kiếm và cấm chế ma đạo đụng nhau ba lần liên tiếp, một lần so với một lần càng hung ác hơn. Hắc khí và sương lạnh ngươi chết ta sống dây dưa cùng một chỗ, càng đấu càng khó phân.
Thanh niên bị xiềng xích vây khốn bị hai bên làm cho nhắm tịt mắt, không ngờ dáng người tao nhã, vì sao phương pháp giải quyết vấn đề thô bạo qua loa đến vậy.
Cuối cùng, cái nào hung tàn hơn cái đó thắng.
Dưới ánh mắt trợn trừng ngây ngốc của thanh niên, xiềng xích cấm chế khoá gã “Rắc” một tiếng nứt ra, ma khí cuồn cuộn chảy ra như khói đen lượn bay trên tro tàn, còn lại xiềng xích trống không chỉ là sắt thường, một kiếm nhẹ nhàng là cắt ra.
Trình Tiềm bắn đạn chỉ, một đạo bạch quang hoá thành hình phi mã trên không trung, xông thẳng lên trời —— đây là thông báo cho Đường Chẩn, hắn đã đắc thủ, lập tức thoát thân, để bọn họ chuẩn bị tiếp ứng cho tốt.
Ma khí bốn phương tụ lại càng nhiều, dốc toàn lực đè ép về phía Trình Tiềm, bị hắn lấy Sương Nhẫn làm gánh.
Trình Tiềm đứng mũi chịu sào, như kiến càng lay cây hai tay cầm chặt Sương Nhẫn, không quay đầu nói với thanh niên: “Trốn xa ta.”
Thanh niên đã biết người này đáng sợ, chớp thời cơ rất nhanh, nghe được lời ấy lập tức không quay đầu lui ra ngoài tiểu lâu.
Trình Tiềm đột ngột nghiêng người, chém một kiếm nặng nề bám đầy ma khí xuống mặt đất. Thành Chiêu Dương từ đông sang tây bị hắn rạch một cái hố sâu nửa trượng, ma khí bốn phía ầm ầm rơi xuống đất, lầu các hang ổ yêu ma nhất thời sụp đổ, hắn đã làm thì làm luôn —— thả hết cả đám người xui xẻo trong tù ra.
Phần lớn tù nhân đều là tu sĩ, chắc chắn ở hang ổ dơ bẩn này chịu hết hành hạ, vừa được tự do, mắt ai nấy đều đỏ.
Một trận hỗn chiến bắt đầu rồi.
Ngay khi Trình Tiềm cảm thấy mình có thể thừa dịp loạn lạc xong chuyện trở về thì, xa xa truyền đến một tiếng tỳ bà, tiếng dây đàn kim loại “loong coong” đâm vào màng nhĩ, thẳng vào ngũ tạng người, chân nguyên quanh thân đều bị nó khuấy đến chuyển động.
Sau đó, tiếng tỳ bà như vây kín bốn bề, quanh quẩn trong thành Chiêu Dương. Mùi ngọt ngấy vốn đã bị mùi máu xua tan nay lại chẳng biết từ đâu dâng lên, khiến thân thể như muốn nhũn ra. Trình Tiềm đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm trên một đám bông gòn, cả người dâng lên sự bủn rủn và ẩm ướt không nói ra được. Bên tai hắn truyền đến một tiếng nỉ non, đôi cánh tay mềm mại không xương quấn lấy hông của hắn, đầu ngón tay trắng nõn đẹp đẽ như một bầy kiến bò trên người hắn, hơi tê tê.
Đáng tiếc, ma nhân tuy có mị khúc, lúc này lại đụng phải một khối thiết bản —— Trình Tiềm vốn không hay nếm qua sắc dục, mới vừa rồi lại tận mắt thấy đủ thứ kinh khủng trong hang ổ, da gà trên người nổi hết đợt này sang đợt khác. Lúc này nén giận không nổi mà cuốn Sương Nhẫn thành một cơn gió xoáy, đem ba cái thứ phấn hồng hay bộ xương khô đều một kiếm chẻ xuống. Trình Tiềm ngửi thấy mùi hương hắc mũi dính trên người, hận không thể tìm một cái mương nước mà nhảy vào tắm rửa một phen.
Thấy hắn ý chí sắt đá, có người ở cách đó không xa hừ nhẹ một tiếng, âm thanh khúc tỳ bà đột ngột thay đổi, len lỏi vào như tiếng kèn lá, nhọn mà mảnh, không ngừng chui vào tai người ta.
Trình Tiềm thấy hoa mắt, ảo cảnh lại đến, vô số hình người thoáng qua trong lòng hắn. Mùi hương ngọt ngấy ban nãy bỗng dưng bay mất, quanh mình đột nhiên truyền đến mùi hương hoa lan quen thuộc. Ngay sau đó, cánh tay mới vừa quấn lấy người hắn biến thành một làn khói xanh, đáp xuống cách hắn không xa, hoá thân thành một người quen.
Người nọ cầm một cây quạt trên tay, lộ ra ánh mắt đầy ý cười nhìn Trình Tiềm và ngón tay đeo một chiếc nhẫn hình đồng tiền.
Trình Tiềm: “...”
Hắn không khỏi ngẩn ra, có chút mơ hồ. Cũng may thời gian ngây ngốc không lâu, sau một khắc, một chiếc nhẫn đồng tiền giống như đúc rơi vào trong lòng bàn tay hắn —— đây mới là nhẫn chính chủ do đích thân hắn lột trên tay người kia.
Phỏng linh trong nhẫn quỷ mị ló đầu ra, bất chấp tất cả, thần cản thì giết thần mà cho hư ảnh trước mặt một cái tát, hung hãn cho tên yêu ma quỷ quái giả mạo một tát tản mất. Sau đó ánh mắt có phần trần tục kiêu căng, vẻ mặt tiêu điều chui vào trong nhẫn đồng tiền lần nữa.
Phỏng linh ngu xuẩn như vậy, thế mà có công dựng trừ tà bất ngờ.
Trình Tiềm định thần lại, bên tai hơi nóng lên, cảm thấy một quãng thời gian sau này không nên nhìn thẳng vào gương.
Hắn đẩy Sương Nhẫn kiếm, mũi kiếm tản ra hơi nước trong không trung, đông lại thành một sợi băng lớn, đụng vào mũi kiếm. Tiếng vàng đá trong nháy mắt làm tiếng tỳ bà bị rối loạn, ảo giác chung quanh như thuỷ triều hoá thành hình ảnh âm u trong sương mù.
Giờ Trình Tiềm mới nhìn thấy, bốn phía tường thành Chiêu Dương treo đầy dây đàn dài một thước, không gió tự lay leng keng rung động, thành mê hồn trận trong thành. Trên tường thành là một người bộ dáng bán nam bán nữ ôm đàn tỳ bà trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn Trình Tiềm, rồi lắc mình biến mất.
Người thanh niên chạy ra ngoài trước thở hồng hộc rơi xuống cạnh Trình Tiềm, nói: “Ma đầu kia chính là một nhánh trong Yểm Hành nhân, là tông chủ tên ‘Hoan Hỉ tông’, rất hạ lưu —— À, vãn bối Trang Nam Tây đệ tử sơn trang Bạch Hổ, phụng lệnh sư môn đến đây dò xét quy mô ma tu tụ tập, nhất thời tra không ra, là do tà đạo của người này —— chẳng biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”
“Phù Dao, Trình Tiềm.” Trình Tiềm nói một câu vắn tắt, rồi bay vọt lên trời, một kiếm đánh gục ma tu định thổi kèn lệnh triệu tập người trên gác chuông thành Chiêu Dương. Từ trên cao nhìn xuống Trang Nam Tây, nói, “Còn không đi, đợi ma đầu hạ lưu nhất thành vây công sao?”
Trang Nam Tây nghe vậy thả người nhảy lên đại thụ trong thành, theo thân hình gã lên xuống, một cây cung cao ba trượng thành hình trong hư không, người Trang Nam Tây như đại điểu, từ chỗ cao đánh về phía “Dây cung”, đồng thời lớn tiếng nói: “Tiểu Tề, cho mượn lửa —— ”
Một thiếu niên gầy nhỏ không biết từ đâu xông ra, bấm một thủ quyết thật nhanh, từ trong miệng ép ra một luồng lửa kỳ lạ, như lưu tinh bay về phía Trang Nam Tây, miệng nói: “Cái cuối rồi.”
Trang Nam Tây huýt dài một tiếng, ngọn lửa màu xanh lam bỗng kéo dài bảy tám thước, ngọn lửa biến thành một mũi tên, chính xác vắt ngang dây cung, chỉ nghe “vụt” một tiếng, hoả tiễn bay thẳng tắp lên trời, nổ tung thành nghìn vạn đoá hoa lửa giữa bầu trời, rơi xuống đất xung quanh nở hoa, đốt toàn bộ thành Chiêu Dương thành một biển lửa.
Trang Nam Tây ngửa đầu phát ra một tiếng huýt sáo dài, âm thanh xung quanh liên tiếp đáp lại gã, vài bóng người nhanh chóng theo chỉ thị của gã lui ra ngoài thành, huấn luyện rất tốt.
Trình Tiềm bàng quang đứng xem, có chút cảm khái —— so với đệ tử đảo Thanh Long ngày ngày như đưa đám, tháp Chu Tước đã hoá thành nhà ma không có đệ tử, những môn hạ sơn trang Bạch Hổ tuy thiếu kinh nghiệm, nhưng thật sự khá có tiền đồ.
Trình Tiềm cố tình nán lại xem chừng đoàn người, mạnh mẽ phá vỡ cửa thành Chiêu Dương, chạy về hướng bắc, sau lưng là các ma tu lớn nhỏ theo sát đít.
Trang Nam Tây lớn tiếng hỏi Trình Tiềm: “Tiền bối, sao cắt đuôi bọn họ?”
Trình Tiềm: “Không cần cắt.”
Tiếng hắn nói vừa dứt, một đạo cờ đen từ trên trời đổ ập xuống, vừa vặn bỏ qua bọn Trình Tiềm, vô cùng chính xác túm gọn toàn bộ đám ma đầu ở bên trong.
Giữa trời, chẳng biết Đường Chẩn lấy đâu ra một con phi mã, đang mang theo Lục Lang và Niên Đại Đại chờ hắn.
“Cầm chắc,” Trình Tiềm ném con rùa ngọc ngậm băng tâm hoả vào lòng Đường Chẩn, nói, “Ở đây không thích hợp ở lâu, đi!”
Niên Đại Đại nhìn ma khí che kín trời đất mà đến, sớm đã sợ vỡ mật, chỉ đợi những lời này, lập tức vung roi cho phi mã phi nước đại.
Niên Đại Đại: “Trình sư thúc, nhanh lên —— ”
Trình Tiềm không để ý tới gã, ung dung đứng tại chỗ.
Chớp mắt, cờ đen của Đường Chẩn bị rạch một lỗ hổng, Hoan Hỉ tông chủ ôm tỳ bà trên tường thành tự mình mang người đuổi tới, còn cách Trình Tiềm vài trượng đột nhiên ngừng lại.
Nơi này đã ra khỏi thành ma, không thể dựa vào các loại cạm bẫy hay ma khí kỳ quái trong thành, Hoan Hỉ tông chủ có phần hối hận khi mình manh động vì quá tức.
Trừ phi thực sự là kỳ tài ngút trời, bằng không sa vào tà ma ngoại đạo, chứ thật cùng người liều mạng đọ sức, luôn có nhiều lo lắng không đáng.
Trình Tiềm một thân một mình ngự kiếm giữa bầu trời, ống tay áo hơi cũ tung bay lên xuống, như bất kỳ lúc nào cũng có thể cưỡi gió trở về. Nhưng không biết tại sao, không ai dám đến gần hắn trong vòng ba trượng, bầu trời phía nam tràn ngập sự quỷ dị trầm mặc khiến người hít thở không thông.
Tông chủ Hoan Hỉ Tông nhìn lướt qua hướng đám người Trang Nam Tây đang chạy thục mạng, cẩn thận mở miệng hỏi: “Xin hỏi tôn giá với phái ta có thù oán gì? Vì sao vô duyên vô cớ đến thành Chiêu Dương bọn ta ức hiếp?”
Ma đầu kia thật không khách khí, đảo mắt thì đã đem thành Chiêu Dương thành nhà bọn họ.
“Vốn là không có, ta cũng không phải thánh nhân trừ ma vệ đạo gì, chỉ là…” Trình Tiềm nhìn chằm chằm tỳ bà trong tay Hoan Hỉ tông chủ, khi đang nói chuyện, chậm rãi kéo Sương Nhẫn ra, hàn thiết ma sát với vỏ kiếm phát ra tiếng kêu chói tai, hắn đột nhiên lạnh lùng cười, “Ngươi thật to gan, dám dùng ma vật dơ bẩn hoá thành chưởng môn phái ta!”
Sau một khắc, Sương Nhẫn nổi giận, cảnh giới và uy áp Trình Tiềm đè nén trong thành giờ đây không che giấu nữa mà lộ ra nanh vuốt lạnh thấu xương ——
Hoan Hỉ tông chủ kinh hãi, mười ngón tay gảy dây tỳ bà, “Phèng” một tiếng dây đàn đứt hết, tiếng như chuông lớn nhằm về phía Trình Tiềm, đồng thời, tông chủ đánh ra một kích, xoay người chạy, không bận tâm chuyện thủ hạ sống chết.
Đáng tiếc gã chưa chạy được xa.
Sau lưng như bị một mũi tên xuyên tâm, gã nghe đối phương cúi đầu thấp giọng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ một kiếm này và lời khuyên của ta. Kiếp sau trước khi phạm vào điều cấm kỵ của người khác, phải suy nghĩ xem mình có nhiều mạng như vậy không!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.