Trình Tiềm vừa mở mắt, đã bị một cái ót như chổi lông gà doạ sợ, sau đó hắn thẩn thờ nhìn chổi lông gà quay đầu, vô cùng hoạt bát chào hắn: “Tam sư huynh!”
Đêm hôm qua như một cơn ảo giác, Trình Tiềm có phần khó lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn hỏi: “Cái gì trên đầu muội vậy?”
Thuỷ Khanh vui vẻ nói: “Thất thải tước linh, có đẹp không?” (Lông đuôi chim tước/công bảy màu)
“…” Trình Tiềm chật vật nhìn kỹ, trầm mặc một lát, chân thành nói, “Hơi chói mắt.”
Hai hàng lông mày Thuỷ Khanh dựng lên, lập tức quan sát trường bào thuần trắng mộc mạc nửa cũ nửa mới của hắn, bình thường trở lại, ra vẻ khoan dung bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, nhìn được hay không huynh cũng không hiểu đâu —— nhanh nhanh, hôm nay chúng ta phải trở về sơn trang.”
Trình Tiềm rất muốn dán hai chữ “không hiểu” lên mặt nàng, nhưng do nhiều năm không gặp, có chút không quen. Vì vậy chẳng nói ra, chỉ hơi cúi đầu chút, dời ánh mắt, hỏi: “Sơn trang gì?”
Thuỷ Khanh: “Là nhà mới!”
Trình Tiềm thu dọn hành lý Niên cốc chủ cho hắn, giắt Sương Nhẫn lại, theo Thuỷ Khanh đi qua khoảng đất trống cạnh bìa rừng, ngửa đầu nhìn thấy Nghiêm Tranh Minh đợi ở trên cao. May là Trình Tiềm đối với chuyện ăn mặc các loại của người khác xưa nay không mấy quan tâm, bằng không đã bị chấn kinh rồi.
Mấy năm nay chẳng biết đại sư huynh tu luyện tâm pháp quỷ dị gì, ở nơi hoang vu này, y vẫn có thể mang theo quần áo thay đến thoả thích. Sửa soạn phong thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335984/quyen-3-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.