Theo phạm vi Châu Hàm Chính di chuyển, Kim Cáp thuỷ của Lý Quân rất nhanh đã thiếu dùng, bọn họ lại không dám dùng thần thức quét qua đối phương. Nghiêm Tranh Minh đành giúp Lý Quân duy trì trận pháp, vừa ra lệnh Hàn Uyên khắc thật nhiều phù chú Mộc Điểu đơn giản nhờ vào số ván gỗ vẫn mang theo người. Loại phù chú này rất thô sơ, chính là năm đó Lý Quân yêu thích động vật nhỏ cải tiến, không mất sức cũng làm thành. Tấm ván gỗ có thể lấy giả tráo thật hoá thành chim nhỏ, bay lên trời, có thể quan sát, khó bị phát hiện.
…Chính là Hàn Uyên tay nghề thấp, mấy con chim biến ra gần như đều dư ra hai cái chân, bay còn được, khi đi sẽ nằm sấp thành một đám.
Tròn một đêm, Lý Quân không dám lơ là, bày binh bố trận đến lao tâm lao lực quá độ, mắt thấy phía đông hơi có ánh sáng, gã nhịn không nổi hỏi: “Chuyện này kéo dài đến khi nào?”
“Sắp rồi,” Nghiêm Tranh Minh khẳng định, “Gã này chạy đông chạy tây luồn cúi khắp nơi, chẳng phải loại rảnh rỗi gì, không thể phí nhiều thời gian dây dưa ở đây.”
Nghiêm chưởng môn lại nói đúng lần nữa —— quả nhiên, đến hừng đông, Châu Hàm Chính không đợi nổi nữa.
Lúc này trên biển trời trong nắng ấm, một tên bịt mặt quan sát sắc mặt Châu Hàm Chính, can gián: “Đại nhân, ở đây lâu vô ích, chi bằng chúng ta nhanh trở về, đừng để thêm phiền toái?”
Châu Hàm Chính chắp tay suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy phí thời gian với người giấu đầu lòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335976/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.