Sự cố xảy ra trước đài Thanh Long, không cần Nghiêm Tranh Minh phân phó, trên dưới phái Phù Dao kể cả đạo đồng, tất cả đều giảm bớt số lần ra ngoài, bọn họ từ trên xuống dưới đều không thầy tự biết như thế nào là “thu liễm”.
Trình Tiềm kéo dài thời gian luyện kiếm mỗi ngày thêm một canh giờ, cố định luyện tập cùng các sư huynh đệ. Chớp mắt chợ tiên trăm ngày đã vào hồi kết, Trình Tiềm đã thấu hiểu đạo lý “Thượng Hạ Cầu Tác”.
Nghịch cảnh bức người, ngay cả Hàn Uyên kém cỏi cũng biết chăm chỉ học tập. Lý Quân trong một hôm thức dậy sau giấc ngủ trưa loay hoay chơi cửu liên hoàn tự nhiên sinh ra khí cảm. Ai cũng không rõ gã vì cái gì mà nhập đạo. Sư phụ mất, lần đầu tiên Lý Quân đụng dao khắc phù chú buộc lòng phải do đại sư huynh thay mặt truyền thụ.
Cho đến ngày cuối cùng của chợ tiên, Hàn Uyên đổi một bộ áo gai vải thô tầm thường, đi ra ngoài một chuyến, chạng vạng mới về. Khi trở về trong lòng gã còn bọc một túi điểm tâm, vừa đi vừa ăn, khiến Thuỷ Khanh đang chơi đùa trong viện thèm ăn vô cùng, nhắm mắt theo đuôi sát sau gã, mở to mắt chảy nước miếng.
“Không được nha tiểu sư muội,” Hàn Uyên không chịu trách nhiệm nói, “Người ta nói trẻ con không thể ăn đồ to, sẽ nghẹn chết.”
Răng sữa Thuỷ Khanh có thể gặm gỗ, căn bản không tin mấy lời đe doạ của gã, mắt thấy túi điểm tâm ở trước mặt, dưới tình thế cấp bách Thuỷ Khanh nói ra câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335964/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.